Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Tả người bạn thân của em

Thứ năm - 22/04/2021 09:43
Như bao trẻ thơ khác, tôi có một đại gia đình hạnh phúc. Đại gia đình ấy chính là trường học của tôi. Nơi đây luôn vọng ra bao tiếng hát, tiếng cười. Và cũng nơi đây, tôi có một người bạn chí thân. Người ấy chính là Thanh Hòa

Bài mẫu 1: Tả người bạn thân của em.

Mỗi năm học em đều được quen biết nhiều bạn bè, mỗi gượng mặt như một đóa hoa trong khu vườn muôn sắc của cô giáo em. Nhưng trong đóa hoa mà em yêu quý và nhớ mãi đó là Thùy Chi.

Thùy Chi là một cô bạn gái có gương mặt bầu binh, mái tóc dài đen mượt ngang vai cột rẽ hai bên chiếc nơ hồng lấm tấm trắng, đôi mắt . sáng hiền hòa và nụ cười hồn nhiên.

Lần đầu tiên gặp bạn ấy là ngày khai trường năm lớp một. Lúc em và các bạn đang lúng túng tìm lớp “Một ba” thì đã thấy một cô bé cầm bảng tên lớp đứng ngay ngắn trong bộ đồng phục chỉnh tề luôn miệng lên tiêng “Các bạn ơi! lớp Một ba của mình đây nè!”. Từ lúc ấy em rất có cảm tình với người bạn đầy tự tin nhanh nhẹn và già dặn ấy. Có bạn còn gọi Thùy Chi là “chị Hai” nữa. Năm năm trời trôi qua, Thùy Chi luôn được bạn tín nhiệm bầu làm lớp trưởng. Càng ngày, bạn ấy càng biểu lộ nhiều tính tốt như lễ phép, chăm chỉ, thông minh, đoàn kết, gương mẫu. Dù phải công tác lớp, nhưng bạn luôn đạt điểm tốt ở các môn. Vì thế mỗi lần cô giáo vắng mặt, Thùy Chi nhắc nhở trật tự làm cho ai cũng nể nang nghe lời bạn ấy.

Một dạo vào năm lớp bốn, cô giáo em bị bệnh nặng, phải nghỉ dạy. Thùy Chi đã tự kêu gọi các bạn góp tiền mua trái cây và kéo cả năm mươi sáu học sinh cùng đến thăm cô. Thấy chúng em đến đông đủ, cô cảm động. Dù mệt nhưng cô vẫn cố gắng ngồi dậy. Cô nói: “Không ngờ các em đến đông đủ cả, cô vui lắm. Thấy các em thương cô thế này, cô cũng thấy khỏe ra".

Một lúc sau, cô còn cố gắng giảng bài cho chúng em khỏi mất bài học. Khi cô ghi bảng thì Thùy Chi chép hộ cô lên bảng. Nhờ bạn ấy mà sau hai tuần lễ cô đau, chúng em vẫn theo kịp bài học với các lớp khác.

Một hôm, em đi học sớm, ghé ngang nhà bạn đế hỏi bài, bước vào góc học tập của bạn ấy, em đứng say mê nhìn thích thú không muốn đời chân. Bàn học của bạn ấy rất đầy đủ đồ dùng học tập: bút bích xanh, bút bích đỏ, bút chì các loại, thước kẻ, êke, compa, chồng sách vở xếp thật ngay ngắn gọn gàng. Bên cạnh thời khóa biếu được tô những màu sắc vui tươi là những cánh bướm sặc sỡ, những bông hoa và những bức hình sinh vật học do bạn ấy tự sưu tầm. Bạn ấy xếp thành từng họ, từng nhóm: như bộ bướm, bộ chuồn chuồn, bộ hiển hoa khỏa tử,...
Em trầm trồ: Ồ! Những con bướm này đẹp quá, lại hiếm nữa!. Bạn bắt ở đâu thế?. Thùy Chi mủm mỉm cười, đáp: “Mình bắt một phần lớn trong những ngày về nghỉ ở miền quê. Còn lại là người quen tặng cho mình vì biết mình rất thích”. Nói rồi bạn lấy chiếc kính lúp ra đưa em và bảo “Bạn xem này, chiếc kính này cho mình thấy rõ cấu tạo cơ thể của chúng". Em kêu lên: “Ồ! Hay quá"

Thùy Chi lại cho em xem những con vật bạn ấy đã sưu tầm được, ngâm trong các lọ phoóc môn như rắn lục, bò cạp, rết... em rùng mình hỏi: “Bạn không sợ à?”. Thùy Chi nói: “Ban đầu cũng sợ nó cắn. Nhưng chúng chết rồi nên không sợ nữa. Mình ao ước sau này sẽ nghiên cứu nhiều hơn về thế giới loài vật”.   !

Hỏi bài bạn xong em ra về và rất tự hào về người bạn tốt có tinh thần say mê khoa học ấy.

Ở trong lớp, ngoài việc học tập và làm công tác lớp trưởng, bạn ấy luôn luôn thân ái đoàn kết, cởi mở và giúp đỡ bạn bè. Bạn cũng là gương tốt về lễ phép với thầy cô và phụ giúp cho mẹ trong việc nhà.

Thật trời chẳng phụ lòng người tốt! Thùy Chi của em luôn đạt danh hiệu học sinh xuất sắc trong nhiều năm liền. Bạn ấy là tấm gương tốt cho chúng em noi theo. Truyện cổ tích ngày xưa có một tấm gương thần soi vào là biết ai tốt, ai xấu. Bạn Thùy Chi chính là tấm gương thần ấy.
 

Bài mẫu 2: Tả người bạn thân của em.

Như bao trẻ thơ khác, tôi có một đại gia đình hạnh phúc. Đại gia đình ấy chính là trường học của tôi. Nơi đây luôn vọng ra bao tiếng hát, tiếng cười. Và cũng nơi đây, tôi có một người bạn chí thân. Người ấy chính là Thanh Hòa.

Năm nay Hòa 11 tuổi. Vóc người mảnh khảnh, nước da ngăm ngăm nên có vẻ rắn rỏi. Nổi bật trên khuôn mặt xương xương của Hòa là cặp mắt đen láy, tròn xoe, hai hàng mi dài và cong vút. Cái mũi cao cao rất đáng yêu, cái miệng nhỏ với đôi môi đỏ hồng luôn chúm chím. Mỗi khi Hòa cười, hai hàm răng trắng muốt với hai chiếc răng khểnh lộ ra trông thát có duyên. Hợp với khuôn mặt có duyên ấy là mái tóc đen mượt luôn cắt cao, gọn gàng. Những lúc giải lao, Hòa ngồi trong lớp học nhìn nơi cửa sổ, nơi bầu trời trong xanh, khuôn mặt bạn như tỏa ra một ánh sáng rất lạ. Toát lên từ cặp mắt, mái tóc, tư thế ngồi, kể cả trang phục, tôi thấy Hòa rất đẹp. Dưới mắt tôi, Hòa là người hoàn hảo về chân dung bên ngoài.

Không chi thế, nét đẹp từ nơi Hòa còn ẩn chứa bên trong. Một con người luôn khiêm nhường, sống giản dị, luôn quan tâm đến mọi người. Hòa học giỏi nhưng không tự cao, không ỉ lại, sẵn sàng giúp đờ bạn bè, biết chia sẻ cùng mọi người. Hòa là tấm gương kiên trì vượt khó. Tuy gia đình bạn còn khó khăn nhưng Hòa không nản lòng, vẫn vượt lên trong học tập. Hòa chăm học, chăm làm. Vừa học vừa giúp đỡ bạn cùng tiến. Bạn không hề nản lòng trước mọi khó khăn. Luôn tin tưởng ở ngày mai là tâm niệm của bạn. Không chỉ tin tưởng mà còn là sự cố gắng. Cố gắng hoàn thành nhiệm vụ học tập, giúp đỡ bố mẹ những công việc ở nhà. Đôi tay nhỏ nhắn của Hòa làm biết bao nhiêu là việc. Nào là quét nhà, nấu cơm, nhặt rau, múc nước... Tôi ở gần nhà Hòa nên chúng tôi thường cùng nhau đi học, trao đổi bài, cùng nhau hướng tới ngày mai tươi sáng. Có lần Hòa hỏi tôi:

- Ước mơ ngày mai của bạn là những gì?   

Tôi trả lời:

- Mình muốn trở thành một kỹ sư công nghệ thông tin.

Hòa cười tươi tắn rồi tiếp:

- Thế là cùng ước mơ với mình rồi đấy!

Cả hai chúng tôi đều toát lên một niềm vui khó tả. Chúng tôi cũng nghĩ rằng: không có một thành công nào tự đến mà không phải trải qua gian lao, thử thách và một quá trình bền bỉ, kiên trì. Phải có nghị lực vươn lên và một ước mơ cháy bỏng để đi đến một thành công trong cuộc sống. Từ những suy nghĩ đó, tôi và Hòa lại miệt mài hơn trong học tập. Mẹ Hòa bảo với tôi:

- Bác rất tự hào về thằng Hòa và rất tự hào về cháu. Chúng cháu thân thiết như anh em ruột thịt và chăm ngoan, học giỏi nên Bác rất mừng. Bác muốn hai cháu mãi là đôi bạn tốt.

Lời động viên ấy đã giúp tôi và Hòa không ngừng vươn lên, nó như tiếp thêm sức mạnh cho đôi bạn nhỏ chúng tôi. Hai chúng tôi có cùng một sở thích, muôn khám phá những bí ẩn của công nghệ. Có lần chúng tôi mở tung hoành và làm hỏng chiếc điện thoại điện tử của bố đã tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Vì muốn biết những điều kì diệu bên trong nên tôi và Hòa đã quên rằng đây là món quà có ý nghĩa, không nên làm hỏng. Và đây cũng là một kỉ niệm của đôi bạn chúng tôi ở những ngày thơ ấu.

Tôi thật sự tự hào khi có một người bạn như Hòa. Một con người toàn diện, tình cảm dạt dào và đầy nghị lực. Tấm gương của Hòa đã soi sáng để các bạn cùng lớp noi theo và hoàn thiện về mình.
 

Bài mẫu 3: Tả người bạn thân của em.

Đã năm năm kể từ ngày tôi cùng Tùng tay trong tay mẹ tung tăng bước vào lớp Một. Thời gian trôi đi qua nhanh xóa nhòa bao kỉ niệm. Nhưng cũng thật tuyệt vời khi chính những năm tháng ấy lại khắc sâu thêm tình bạn của chúng tôi.

Tùng không phải là người bạn duy nhất của tôi nhưng cậu chính là người mà tôi thân thiết nhất. Tôi và Tùng cùng tuổi. Hai đứa chỉ hơn nhau mấy ngày sinh, nhà lại cùng chung dãy phố nên chúng tôi chơi với nhau từ khi bập bẹ lên một lên hai. Tùng thấp và mập, dáng người cậu ấy chắc khỏe hơn cái dáng mảnh khảnh của tôi. Chẳng thế mà, ở lớp cậu có thể chơi bóng từ đầu đến cuối trận mà còn dư sức hơn cả lũ bạn cùng lớp như tôi. Tùng có mái tóc và đôi mắt đen. Tôi có thể dám chắc răng ở hai đặc điểm ấy, cậu thực sự là một bản sao của mẹ. Ngày xưa mái tóc và đôi mắt rất đen và đẹp của mẹ Tùng đã giúp bác đạt giải trong một ki thi người đẹp.

Tuy nhiên, đôi mắt và mái tóc chưa phải là nét tiêu biểu nhất của Tùng. Gặp cậu, ai cũng dễ nhận ra khuôn mặt của cậu toát lên vẻ thông minh. Tùng ăn nói hoạt bát và lanh lợi. Vầng trán của cậu khá cao nhưng thường được giấu kín đáo đăng sau hàng tóc rủ. Nhìn chung khuôn mặt của Tùng rất dề tạo ra cho chúng ta thiện cảm và rất dễ gần.

Tùng học giỏi nhất lớp nhưng không bao giờ tự kiêu. Cậu đơn giản và gần gũi với bạn bè ngay từ cách ăn mặc và sinh hoạt. Gia đình Tùng có điều kiện nhưng những bộ quần áo mà cậu mặc đến lớp hàng ngày hoặc mặc vào một dịp đi chơi nào đó bao giờ cũng rất giản dị. Cách ăn bận ấy khiến chúng tôi rất nể phục Tùng. Thế nhưng có lẽ điều tuyệt vời nhất ở cậu học trò mẫu mực này chính là vẻ đẹp trong lối sống. Tùng hòa nhã gần gũi với bạn bè. Tùng lễ phép, tôn trọng và nghe lời thầy cô giáo hay những người lớn tuổi. Ớ trong lớp cậu rất biết nhún nhường. Tùng lại hay giúp đỡ những bạn học yếu hơn nên cả lớp ai cũng quý và thân thiết với cậu.

Ngần ấy năm học trôi qua, tình bạn của tôi và Tùng càng ngày càng sâu sắc. Sáng sáng hai đứa cùng cắp sách tới trường, cùng học, cùng chơi lại cùng về trên con đường củ. Buổi chiều hai đứa lại dành thời gian cùng học nhóm. Ở với Tùng tôi cũng học được bao điều quý giá. vẫn biết không được trời phú cho cái tư chất như Tùng nhưng tôi vẫn thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi một người bạn tốt. Có Tùng tôi tự tin học tập và san sẻ. Và ngược lại lúc nào Tùng cũng chia sẻ với tôi.

Người xưa từng nói: “Bạn là của cải chứ không phải của cải là bạn”. Và nếu trên đời này không có tình bạn thì cuộc sống hẳn sẽ buồn tẻ và nhàm chán biết nhường nào. Tôi không định nghĩa được tình bạn nhưng kể từ ngày thân thiết với Tùng, tôi hiểu rất rõ, tình bạn là một thứ gì đó đáng trọng, thiêng liêng và cao quý vô cùng.

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây