Cô giáo tôi cao cao, dáng người mảnh dẻ và nước da trắng hồng nên mặc áo dài rất đẹp. Hàng tuần vào thứ năm cô lại mặc chiếc áo dài tím Huế tôn thêm làn da trắng của cô.
Thứ năm lớp tôi có hai tiết văn của cô. Bước vào lớp, cô như mang theo vào cả mùi thơm của nắng, của sắc màu thiên nhiên. Cả lớp đứng ngây người nhìn cô, trầm trồ mến mộ. Cô dịu dàng mời cả lớp ngồi xuống. Giờ học bắt đầu.
Mỗi buổi học, cô nhẹ nhàng viết lên bảng những dòng chữ mềm mại, thẳng hàng. Bàn tay cô lướt nhanh như một hoạ sĩ làm ảo thuật trên tranh vẽ của mình. Chỉ một thoáng, hàng chữ đẹp đẽ hiện ra. Vào bài giảng, bao giờ chúng tôi cũng thấy dễ chịu bởi giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp và truyền cảm của cô. Giọng nói ấy dường như được xuất phát từ sâu thẳm tâm hồn, để từ đó chúng tôi cảm nhận được cái hay, cái đẹp của mỗi bài thơ, bài văn. Những lời cô giảng chúng tôi như muốn khắc sâu không bao giờ quên. Khuôn mặt cô luôn tươi cười khi giảng. Bàn tay cô nhẹ nhàng đưa theo nhịp câu nói. Đôi mắt cô nhìn thẳng về phía học trò chúng tôi, ân cần, dịu dàng và âu yếm. Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, tin tưởng với học sinh. Mỗi khi ánh mắt lướt nhanh qua chỗ tôi ngồi, tôi cũng hiểu được sự trìu mến của cô. Cô giảng bài say sưa đến nỗi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hiền từ ấy đã thấm vài giọt mồ hôi. Cô vẫn không để ý mà tập trung vào bài giảng, vào những đứa học trò yêu của mình.
Thỉnh thoảng, cô đi lại xuống cuối lớp, xem học trò ghi bài, xem chúng tôi thảo luận nhóm. Có khó khăn gì cô sẵn sàng gợi ý, giúp đỡ chúng tôi. Cô muốn cho học trò phát huy được khả năng chủ động, sáng tạo nên những câu hỏi cô đặt ra luôn tạo được sự hấp dẫn. Các câu hỏi từ dễ đến khó, từ câu hỏi đóng đến câu hỏi mở, bao giờ cũng kích thích sự suy nghĩ của tất cả mọi người. Cô lúc nào cũng gần gũi với học sinh, tôn trọng ý kiến học sinh, lắng nghe chúng tôi nói và cho chúng tôi trao đổi, thảo luận công bằng. Nhưng lúc nào cô cũng là người chỉ huy tài ba khiến học trò khâm phục. Xen giữa những giờ học căng thẳng, cô kể cho học trò những mẫu chuyện ngắn rất hay mà lí thú. Những mẫu chuyện tưởng đơn giản nhưng lại chứa đựng bao điều. Cô kể chuyện thật có duyên. Có đứa mãi nghe cô kể cứ há miệng mà không biết. Thế là cả lớp có một trận cười sảng khoái...
Kết thúc mỗi buổi học, cô luôn dặn dò chúng tôi cẩn thận, kĩ càng và không bao giờ quên gửi tới lớp một lời chào. Lúc đó, cô mới thu dọn sách vở vào cặp và nhẹ nhàng bước đi. Nhìn theo cô, chúng tôi càng thấy yêu quí cô hơn.
Nhìn cô giáo đứng trên bục giảng thướt tha trong tà áo dài, say sưa giảng giải tôi như có thêm động lực, quyết tâm hơn để thực hiện cho được ước mơ của mình.