“Bế đứa con trai mới chào đời lên, người mẹ nhè nhẹ đong đưa đôi tay và hát ru:
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yếu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...
Đứa bé càng lúc càng lớn lên. Khi được hai tuổi, nó chạy chập chững bước thấp bước cao. Nó đùa quanh nhà, lôi sách vở trên kệ xuống để nghịch phá. Nó bày đủ thứ đồ chơi ra sân nhà. Nó khóc. Nó la. Và bà mẹ đôi lúc phải thốt lên: “Cái thằng này, con làm mẹ điên lên mất!”.
Nhưng đêm đến khi nó ngủ thật say, bà mẹ đến bẽn chiếc nôi trìu mến nhìn nó và khẽ hát:
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...
Đứa bé tiếp tục lớn lên thành một thằng nhóc chín tuổi. Nó không hề thích ăn uống đúng giờ. Nó không bao giờ muốn tắm rửa. Khi bà đến thăm, nhiều lúc nó lại buông giọng gắt gỏng với bà. Và bà mẹ, đôi lúc bà muốn đưa nó đi đâu cho khuất mắt. Nhưng đêm đến khi nó ngủ thật say, bà mẹ rón rén đến bên giường, kéo tấm chăn đắp lên người nó và khẽ hát:
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...
Ngày qua ngày, thằng bé lớn lên. Nó dẫn về nhà những thằng bạn kì quặc. Nó ăn mặc những bộ đồ kì quặc. Nó nhún nhảy kì quặc theo những bài nhạc kì quặc. Và bà mẹ đôi lúc có cảm giác như thể đang ở trong sở thú.
Nhưng đêm đến chờ nó ngủ thật say, bà mẹ nhẹ nhàng mở cửa phòng riêng của nó, bước đến hôn lên trán nó và khẽ hát:
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...
Thằng bé tiếp tục lớn lên thành một thanh niên trưởng thành. Nó rời nhà lên thành phố để làm việc và sống trong một căn phòng trọ. Thỉnh thoảng bà đón xe lên thăm nó. Những lần như thế, bà phải ngồi chờ trước cửa phòng trọ chờ đến tận khuya thì thấy nó say khướt trở về. Bà dìu nó vào phòng, lau mặt cho nó rồi đỡ nó lên giường. Sau đó bà lắc đầu ngao ngán nhìn nó. Nhưng rồi khi nó ngủ say, đượm buồn, bà khẽ hát:
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...
Khi nó lập gia đình, mấy khi lắm nó mới về thăm bà. Nó còn phải bươn chải để lo cho cuộc sống gia đình nó. Thời gian trôi qua và lạnh lùng khắc trên khuôn mặt già nua ngày càng hốc hác của bà mẹ. Một hôm, thấy yếu trong người, bà gọi điện bảo đứa con về thăm. Nó lái xe về thăm bà và ngủ lại nhà một đêm. Tối đó, bà nằm trong giường và khẽ hát:
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Nhưng cơn ho khan khiến bà không hát được bài hát thuở nào. Sau đêm đó bà lặng lẽ qua đời. Sau đám tang, đợi đến tối, khi đứa con trai của mình ngủ thật say, người đàn ông vừa mất mẹ bước đến hôn lên trán nó và khẽ hát:
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...
Hát xong, hắn lặng lẽ khóc một mình.
Vậy đó, tình cảm gia đình đã làm một con người trưởng thành hơn về nhân cách. Qua đây cũng nhắn gởi đến các bạn một thông điệp: “Đừng đi qua cuộc đời gấp quá đến nỗi ta không nhận thấy sự ấm áp của mái nhà thân yêu. Đó là sự uổng phí”.
Giám đốc một tập đoàn lớn trong một buổi nói chuyện đã nói: “Cuộc sống như là bạn đang tung hứng năm quả bóng - Gia đình, sức khỏe, bạn bè, tinh thần, công việc. Công việc là một quả bóng cao su khi rơi xuống đất nó sẽ nẩy lên lại và bốn quả còn lại là thủy tinh khi rơi xuống đất nó sẽ bị trầy xước, nứt nẻ, thậm chí là vỡ nát ra”.
Hi vọng rằng các bạn sẽ biết dung hòa những quả bóng và đừng bao giờ đánh rơi gia đình. Đừng bao giờ đánh rơi mái ấm, nơi trở về sau những thăng trầm, giông bão của cuộc sống.