Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Người ấy sống mãi trong lòng tôi (Mẹ tôi)

Thứ sáu - 22/09/2017 04:46
Em mồ côi bố từ năm lên 2 tuổi, nên em cũng không biết gương mặt bố như thế nào. Mẹ em góa chồng từ năm 24 tuổi. Nhà nghèo, hai mẹ con sống nhờ vào ông bà ngoại và các cậu, các dì.
Mẹ người dong dỏng cao và gầy. Mẹ vẫn bảo : “Thời con gái mẹ có mái tóc óng ả như dì Thu hiện nay, xanh đen như tóc con gái mẹ bây giờ...”. Mẹ đã trải qua những năm tháng buồn và vất vả nên mái tóc bị rụng mất nhiều. Cặp mắt của mẹ đen thăm thẳm, lúc vui mẹ cũng khóc. Mỗi lần, em được khen thưởng là mỗi lần mẹ khóc. Mẹ cầm lấy phần thưởng , nâng giấy khen lên đọc, rồi mẹ ôm lấy con gái nhỏ bé vào lòng. Nước mắt mẹ nóng hổi, ướt đẵm má con. Những lúc ấy em càng thương mẹ nhiều nhiều lắm.

Là con gái đồng bãi , mẹ có đôi bàn tay rất khéo léo. Nghề trồng dâu nuôi tằm của làng nghề trước đây, nay đã mai một nhiều. Trong làng chỉ còn 5 ,6 gia đình vẫn ươm tơ kéo sợi. Mỗi khi tằm chín bà Hai Tốn lại đến nhà em. Bà vừa nói vừa cười: “Lứa tằm chín, đẹp lắm, óng lắm. Chị sang giúp bác vài hôm. Chị có ươm cho, guồng cho thì mới có tơ loại một...”.

Ông bà đông con, nên mẹ chỉ được học hết cấp hai, rồi ở nhà trồng rau, phụ giúp bà việc chợ búa. Chữ mẹ viết rất đẹp; mẹ thuộc nhiều thơ ca. Khi mẹ dạy em về cách đọc, cách tìm vần thơ 7 chữ, mẹ đọc thơ thi sĩ Nguyễn Bính và bảo em chép vào sổ tay Tiếng Việt:

“Em là con gái trong khung cửi.
Dệt lụa quanh năm với mẹ già.
Lòng trẻ còn như cây lụa trắng.
Mẹ già chưa bán chợ làng xa....”


Mẹ em rất thương em. Mẹ dành cho em tất cả áo quần đẹp để đi học cùng chúng bạn, sách vở mới, mũ dép mới...Đi chợ bán rau về, hôm nào mẹ cũng mua quà cho con gái. Một vài quả ổi, dăm trái hồng, một chùm nhãn...mùa nào thứ ấy, mẹ nhìn con gái ăn mà mừng vui. Bên nội, bên ngoại, bà con chòm xóm láng giềng, ai cũng quý mến hai mẹ con. Mẹ ăn ở khiêm nhường có trước có sau như bát nước đầy. Gia đình nào có chuyện buồn, có người ốm đau, mẹ đều đến thăm viếng chân tình. Mẹ ăn nói nhẹ nhàng, chưa bao giờ mẹ to tiếng với ai.

Từ ngày các cậu các dì giúp mẹ sửa lại cái nhà, em nhận đươc học bổng “học sinh cùng kiệt học giỏi” của tỉnh, mẹ vui hơn. Nhưng mẹ vẫn mặc cái áo nâu bạc màu gánh rau đi chợ. Và hôm nào mưa, mẹ vẫn đến đón con mẹ ở cổng trường.

Trong giấc mơ, em vẫn thấy mẹ ôm em vào lòng. Em vẫn nghe mẹ gọi : “Lan ơi! Dậy đi con, trời sáng rồi, đi học kẻo muộn...” . Tiếng yêu thương ấy của mẹ, con có bao giờ quên...Mẹ ơi!

Lê Thị Lan

  Ý kiến bạn đọc

DANH MỤC

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây