Hàng phượng vĩ nơi sân trường tôi ra hoa sớm hơn mọi khi. Mới đến giữa tháng tư, trên những cành phượng vĩ khẳng khiu, già nua theo năm tháng đã xuất hiện từng chùm đốm lửa nhỏ xíu, ẩn hiện sau những lớp lá xanh nõn nà. Thời gian trôi qua, khi ánh nắng vàng rực đã trải khắp nơi, những đốm lửa ngày càng lớn lên, hoá thành những bông phượng đỏ thắm, rực rỡ như ánh nắng hè. Thế rồi, trong không gian bao la, hàng phượng ửng lên, sắc xanh của lá dường như nhường hết chỗ cho sắc thẳm đỏ của hoa. Từ xa nhìn lại, hàng phượng như cây bút vẽ khổng lồ, tô màu đỏ rực lên bầu trời, làm đẹp thêm ánh nắng mùa hè. Chẳng bao lâu ve đã về, kêu râm ran trên những tán phượng vào những buổi trưa hè nắng nóng. Tiếng ve râm ran nhưng thanh và trong, làm cho ta có cảm tưởng, trên những cành phượng kia. chắc hẳn phải có hàng ngàn, hàng vạn chú ve đang cùng ngân nga khúc hát. Nhanh thật, thế là hè về rồi, cả một năm học đã trôi qua. Tôi có cảm tương như chính hàng phượng kia, tiếng ve kia đã làm sống dậy mùa hè. Nếu không cổ ngọn lửa đỏ rực của hàng phượng, dàn đồng ca của đàn ve, thì còn gì là hương vị của mùa hè chứ! Màu phượng đỏ rực như ngọn đuốc còn luôn nhắc tôi nhớ đến bao kỉ niệm đẹp và sâu sắc về bạn bè, về thầy cô. Những buổi trưa hè, ngồi dưới gốc phượng học bài hay lắng nghe tiếng ve râm ran, tất cả đã trở thành một phần kỉ niệm đẹp của tâm hồn tôi thời thơ ấu.
Dù phượng không đẹp bằng hoa hổng, không thơm bằng hoa huệ, dù tiếng ve không trong bằng tiếng hót của hoạ mi, không lánh lót bằng tiếng ríu rít của vành khuyên, nhưng đối với tôi, chúng vẫn đẹp nhất, hay nhất. Vì một lẽ, chúng tượng trưng cho tuổi học trò - tuổi đẹp nhất của một đời người. “Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè" như có nhà thơ đã nói. Tôi yêu sao tiếng ve, yêu sao sắc màu phượng vĩ trong buổi trưa hè một thời thơ bé ấy.