Nếu như cha mẹ nuôi ta lớn lên bằng vật chất thì thầy cô lại nâng đỡ ta bằng tinh thần. Rời chiếc nôi đầy ắp tình yêu thương của cha mẹ, chúng ta bước vào cánh cổng tri thức với vòng tay che chở, nâng đỡ của thầy cô. Không mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày nhưng đối với thầy cô, học trò luôn là những đứa con ngây thơ, hồn nhiên. Mong con khôn lớn, không ngại nắng mưa, thầy cô vẫn hàng đêm miệt mài bên những trang giáo án để hôm sau bước lên bục giảng truyền lại cho chúng em những tri thức mới mẻ. Sự trưởng thành của học trò là niềm vui, niềm hạnh phúc lớn nhất của thầy cô.
Đúng như nhà văn Quách Mạt Nhược (Trung Quốc) từng nói: “Mặt trời mọc rồi lặn, mặt trăng tròn rồi khuyết nhưng ánh sáng tri thức người thầy soi rọi cho ta vẫn còn mãi mãi”. Vì vậy, chúng ta không chỉ kính trọng thầy cô như kính trọng cha mà còn biết ơn sâu sắc.
Kính trọng thầy như kính trọng cha là một lời khuyên, lời dạy vô cùng sâu sắc. Đối với tôi, thầy cô chính là người cha,, người mẹ thứ hai của tôi. Thầy cô dạy cho tôi những điều hay, lẽ phải, dạy cho tôi biết yêu thương, biết trân trọng những giá trị của cuộc sống. Như một người lái đò thầm lặng đưa khách qua sông. Khách đi rồi nhưng người lái đò vẫn còn đó, vẫn dõi theo sự trưởng thành của học sinh.
Hôm nay đây, tôi đã là một nữ sinh trung học, tôi vô cùng biết ơn thầy cô, người đã dạy dỗ tôi trưởng thành. Dù có đi xa nhưng ngôi trường và hình bóng thầy cô luôn hiện lên trong tôi.