Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Kể về một người bạn thân yêu của em

Thứ bảy - 03/10/2020 09:57
Năm lớp Bốn, tôi có một cô bạn tên là Hương. Tôi vẫn nhớ cái áo kẻ màu vàng xỉn mà Hương mặc suốt bốn mùa, vóc dáng gầy gò và nước da xanh mảnh mai của cô ấy. Mấy thằng con trai lớp bên hễ thấy Hương là reo lê “Ế, ê, em con điên...” thế mà Hương vẫn chẳng dám nói lại, chỉ chạy về lớp ngồi khóc.
Chị gái Hương vẫn hay lang thang ngắt hoa ngoài đường, thỉnh thoảng lại đến trường nhón vào lớp tôi, nhìn Hương rồi đi. Chỉ vậy thôi, chẳng bao giờ làm điều gì ghê gớm hơn, nhưng tôi vẫn thấy sợ sợ chị ấy. Mỗi lần thế Hương chạy ra nói với chị như nói với em bé “chị về đi nhé, tẹo nữa là em về chơi với chị”. Mẹ Hương bán rau ở chợ, bố Hương không thấy đi làm như bố mẹ tôi, chú hay uống rượu, mà mỗi lần say là nhà Hương náo loạn lên vì tiếng quát tháo, khóc lóc. Chú đánh cả mẹ Hương, cả hai chị em.

Một lần, tôi đang chơi đồ hàng ở nhà thì Hương chạy xồng xộc sang, vừa nói vừa khóc “Tớ không ở nhà hôm nay đâu. Vừa rồi bố tớ bảo chiều về sẽ cho mẹ con một trận. Mà tớ không làm già đâu, thật đấy. Mẹ tớ củng thế”. “Hay là ấy sang nhà tớ ở đi”. Hương bí xị “Không được Đâu, thế nào bố tớ củng biết tớ ở đây rồi lại sang bắt tớ về”. Hai đứa cứ ngồi nghĩ ra mọi cách, cuối cùng quyết định đi thật xa. Tôi quyết định đi cùng Hương, chẳng kịp nghĩ nếu bố mẹ biết thì tôi cũng bị ăn đòn là cái chắc. Hai con bé nắm tay nhau chạy theo con đường dẫn sang một xã khác. Đi rạc cả chân thì gặp một cái miếu. Hai đứa vào đó nghỉ tránh nắng, vừa mệt vừa đói rồi ngồi lì ở đó đến tận chiều tối. Muỗi cắn sưng hết cả tay chân. Đang ngồi buồn hiu thì chợt Hương đứng phắt dậy: "Nhung ơi, thôi về. Tớ đi thế này thì chỉ có mỗi mẹ với chị ở nhà. Tớ không bỏ mẹ tớ lại như vậy được. Có mấy mẹ con cũng đỡ sợ hơn”.

Thế rồi hai đứa lại dò dẫm đi về. Lúc về, Hương lại tấm tức khóc, chắc đang tưởng tượng được bố “đón tiếp” như thế nào. Nhưng càng khóc, Hương càng rảo bước. Gần về đến nhà, Hương bỏ tôi một đoạn xa, tôi gắng guồng chân thế nào cũng không theo kịp bạn ấy.

Những chuyện như vậy làm tôi ghét chú Hoan ghê gớm, không hiểu sao chú ấy lại ác với mẹ con Hương thế. Lần nào tôi hỏi mẹ cũng bảo “chuyện người lớn con không hiểu gì đâu". Mà đúng là tôi không hiểu thật. Chẳng lẽ cứ là người lớn thì được quyền làm cho trẻ con hoảng sợ khổ sở như thế. Tôi thương bạn lắm mà không biết làm thế nào được.

Rồi nhà tôi chuyển nhà, hai đứa mất liên lạc nhau. Hồi ấy còn bé quá, mau nhớ mau quên. Nhưng bao năm rồi, tôi vẫn không thể quên ánh mắt rầu rầu cũng như những bước chân gấp gáp của Hương. Ngay lúc ấy và cả sau này nữa. Tôi luôn cho rằng Hương là người bạn tội nghiệp nhất và can đảm nhất. Bạn ấy sẵn sàng chịu đánh chịu mắng vô cớ chỉ cần có mặt bên mẹ để sẻ chia.

Tình cờ gặp người quen trong khu tập thể cũ, tôi lại níu hỏi thăm Hương. Nghe nói sau này bố Hương xin được việc làm, tật say xỉn đỡ hẳn. Chị bạn ấy cũng khỏi bệnh rồi. Gia đình đang từng bước ổn định... hệt như một câu chuyện cổ tích ấy. Mà cũng phải, những người như Hương xứng đáng nhận được một cuộc sống bình yên như cổ tích như vậy lắm....

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây