Vấn đề thật thiết thực, bổ ích và lí thú. Cả lớp đã thảo luận, tranh luận rất sôi nổi và cô giáo đã tổng kết lại thành những nguyên tắc, thái độ và cách thức giúp đỡ bạn trong học tập.
Khác với mọi khi, buổi sinh hoạt này, Nam ngồi im không nói. Cậu ta như thu mình lại trong góc lớp, cúi đầu xuống, không dám nhìn ai và càng tránh ánh mắt của cô giáo chủ nhiệm. Có điều gì khiến Nam lo lắng bồn chồn, thấp thỏm không yên? Và đúng như vậy, cuối buổi sinh hoạt, cô giáo chủ nhiệm nói:
- Các em về chuẩn bị cho bài học tuần sau. Riêng em Nam ở lại gặp cô.
Nam giật thót người, mặt nóng bừng rồi tái dần. Trời lạnh mà mồ hôi rịn ra ướt cả áo. À, thì ra cô đã biết mọi việc rồi. Cứ tưởng là... Thôi thì đành thú nhận trước cô để mong cô tha thứ, giúp đỡ như tấm lòng một người mẹ.
Cả lớp về hết, chỉ còn Nam và cô giáo. Em ngước nhìn cô. Nét mặt cũ vẫn hiền từ, dịu dàng nhưng thoáng đượm buồn khi em nhìn thấy đôi lông mày cô khẽ nhíu lại trên khuôn mặt đăm chiêu, suy nghĩ, cô nhẹ nhàng:
- Sao hôm nay cô không thấy em phát biểu gì cả? Thế em có đồng ý với ý kiến của các bạn về lời tổng kết của cô về thái độ và cách thức giúp đỡ bạn không?
Nam lí nhí:
- Thưa cô, có ạ.
Cô giáo lại ân cần hỏi tiếp:
- Thế em đã làm gì để giúp đỡ bạn trong học tập, nhất là môn Toán, khi em là "cây Toán" của lớp, được các bạn tín nhiệm và thầy dạy Toán ngợi khen?
Nam đỏ bừng mặt, lúng túng:
- Thưa cô, em chưa giúp đỡ được gì cho các bạn cả...
Cô nhìn Nam, không nói, cũng không hỏi nửa, chỉ khẽ thở dài. Miệng cô mím lại nhưng mắt cô thì hình như ươn ướt. Em thấy khuôn mặt cô lúc này giống như khuôn mặt mẹ em những lúc em có lỗi, em không nghe lời mẹ. Phải chăng cô đang buồn vì mình? Khuôn mặt cô vẫn hiền từ, cô không hề mắng mỏ Nam, nhưng chính điều này lại càng khiến em sợ và hối hận. Nam cúi đầu xuống bàn, không dám nhìn cô nữa, nhưng tiếng nói dịu dàng của cô lại vang lên bên tai:
- Nam ạ, cô rất tiếc cho em...
Không chờ cô nói hết, Nam đã bật đứng dậy, vòng tay trước cô. Nó thu hết nghị lực để nói lên một câu nói đứt quãng, lắp bắp không thành lời:
- Thưa cô... thưa cô... em có lỗi... em xin cô... tha lỗi cho em. Em đã giúp đỡ bạn., không đúng trong khi làm bài kiểm tra. Tội của em... rất lớn... em xấu hổ lắm!... Mong cô... và các bạn... tha tội cho em! Em... em... xin hứa với cô...
Cô giáo nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai Nam, bảo em ngồi xuống:
- Cô biết cả rồi! Tháy giáo dạy Toán cùng đã phát hiện ra khi chấm bài, thấy bài của em và của bạn Thuý giống nhau như hai giọt nước. Lẽ ra cả hai bài đều được điểm 10, nhưng thầy đã cho cả hai bài điểm 0 vì một bài chép của bạn và một bài để cho bạn chép. Cả lớp cũng đang xì xào bàn tán về chuyện này. Đa số các bạn đều không đồng tình đối với việc làm của hai em. Riêng bọn con gái thì “lên án” em gay gắt. Cô chỉ tiếc cho em là học giỏi thế mà lại không biết cách giúp đỡ cho bạn mình, trái lại, "cách giúp đỡ” của em chỉ càng làm cho bạn ỷ lại, nên ngày càng kém hơn.
Nam gục đầu xuống bàn. Bên tai nó, tiếng cô nghiêm khắc mà dịu hiền:
- Hội đồng Giáo dục nhà trường đã quyết định xoá tên em trong danh sách Đội tuyển Toán thi học sinh giỏi cấp thành phố sắp tới, cũng chỉ vì việc ấy. Chắc em buồn lắm! Còn riêng cô, cô đau xót và thật tiếc cho em...
Nam oà khóc nấc lên. Ân hận! Nghẹn ngào! Hình như tất cả đối với nó đã muộn, đã sụp đô hết!? cỏ giáo im lặng, ôm lấy đôi vai rung rung của cậu bé, khe khẽ vuốt tóc nó... Nó xấu hổ vô cùng! Bài học nhớ đời ấy, đến nay Nam vẫn chưa thể nào quên.