Cô giáo tôi có thói quen là cứ đến cuối học kì, hoặc cuối năm học lại đề nghị chúng tôi viết vào một tờ giấy nhỏ những ý nghĩ và nhận xét của mình về cô. Việc làm ấy chúng tôi làm khá đều đặn vì cô làm chủ nhiệm lớp tôi đã ba năm. Thường lũ học trò chúng tôi không hiểu hết ý định của cô giáo, mặt khác lại sợ cô nên chúng tôi đứa nào cũng viết toàn những lời đẹp đẽ về cô giáo mình.
Lần ấy, chúng tôi lại được cô giáo cho viết những lời nhận xét khi thường lệ. Tôi tranh thủ viết ngay trong giờ Địa. Tôi nghĩ mãi, cuối cùng đã mạnh dạn viết:
“Em không buồn vì điểm 1 cô cho, mà em buồn vì em không học bồi nên để cô giận, Mẹ em ốm nặng quá, em phải thức suốt đêm chàm sóc mẹ. Em đã tự hứa sáng mai sẽ dậy sớm để học, nhưng mệt quá lại ngủ quên. Cô ơi, nếu cô biết mẹ em ốm nặng thế nào thì chác cô không cho em điểm 1 đâu..."
Viết rồi, tôi ngồi thẫn thờ xem có nên gửi hay không. Bỗng một giọng nói làm tôi giật mình:
- Em viết gì thế? Đưa đây cô xem nào.
Thầy giáo dạy Địa cầm tờ giấy lên và đọc. Mặt thầy đỏ bừng. Thầy nói:
- Lát nữa lên văn phòng gặp cô chủ nhiệm!
Đến giờ ra chơi tôi theo thầy lên văn phòng. Gặp cô chủ nhiệm, thầy nói:
- Chị xem học sinh của chị nói xấu chị đây này. Học trò như vậy thì thật là khó dạy.
Thầy đưa tờ giấy của tôi cho cô xem. Nước mắt tôi cứ trào ra. Cô giáo chủ nhiệm cầm tờ giấy đọc chăm chú. Sau đó cô bước lại bên tôi, nhìn thẳng vào mất tôi. Tôi òa lên khóc nức nở. Cô nói:
- Có gì đâu em, đừng khóc, các bạn cười cho đấy.
Chiều đó, cô đến thăm mẹ thôi. Cô và tôi bắc bếp nấu cháo cho mẹ. Cô như có điều gì vui lắm. Thỉnh thoảng cô lại vuốt tóc tôi. Khi cô về, tôi tiễn cô ra cổng. Cô nắm tay tôi rồi nói:
- Cô cảm ơn, mai em học bài đi, cô sẽ kiểm tra lại, em nhé!
Tôi nhìn theo hút cái bóng mảnh mai, hiền hậu của cô đang khuất dần sau bụi tre, lòng đầy xúc động. Kỉ niệm mà tôi nhớ nhất về cô giáo của mình là như thế đấy.