Lại tới nơi khác, Vua thấy có một ngọn núi cao sừng sững như cái trụ chống trời, vươn lên giữa hàng trăm quả đồi vây quanh. Vua thúc ngựa lên ngọn núi, dừng ngựa đứng trông bốn phương tám hướng, rộng hẹp thấp cao, rừng trải xa xa, khe ngồi quanh lượn, vua đẹp lòng vừa ý, mới đong ngựa từ từ xuống núi. Chợt con ngựa quay đầu, vó ngựa đập mạnh, núi lớ xuống, sạt mất một góc. Vua chê thế đất không’vững bèn bỏ đi.
Lại lới một tòa núi dài, đâu cao, đuôi thấp, nằm giữa một trăm quả đổi nhỏ, như con giao long bơi lượn trên lớp lớp sóng dồn. Trên núi có đường lên trời, có hang xuống đất. Vua bước vào hang, chợt gặp một con rắn trắng chặn dường. Vua cho là điềm không lợ bỏ đi
Đi theo sông Thao, tới một vùng thấy trước mặt là sông lớn, sau lưng là núi cao, đầm nước mênh mông vây bọc những hòn đảo nhỏ. Vua đang xem ngắm, chợt có một con Rùa Vàng hiên lẽn khỏi mật nước, lưng ninr tấm phản, gật đầu chào vua. lự xumg là chúa đầm này. Vua cưỡi lên lưng rùa..Rùa Vàng đưa vua đi thăm đủ 99 ngách, cây cối lòa xòa, nước đen như mực. các loài thủy tộc vui mừng chào đón nhà vua: Vua khen cảnh đẹp, nhưng cho rằng không có thể mờ rộng để họp muôn dân dựng cung điện, nên lại bỏ đi.
Lần tới sông Đà, sóng xô cuồn cuộn, núi Tản vươn mình, một dải ven sông cây xanh bát ngát, địa thế rất đẹp. Vua mới truyền cho chim phượng hoàng đào 100 chiếc hổ, chọn
đây là đất đóng đô. Đào được 99 cái thì chợt có tiếng phượng trống kêu ở nơi xa. Con phượng mái vỗ cánh bay theo tiếng gọi của chim trống, cả đàn liền bay đi. Vua thấy không đủ 100 cái hồ, nên cũng bó đi.
Vua đi mãi nơi này nơi khác, mà chưa chọn được nơi nào có thể định đô. Đi tới một vùng: trước mặt ba sông tụ hội, hai bên có Tản Viên, Tam Đảo chầu vé, đồi núi gần xa, khe ngòi quanh quất, thế đất bày ra như rồng chầu hổ phục, như tướng quần bắn nỏ, như ngựa chạy phượng bay. Giữa những quả đồi xanh tốt, có ngọn núi đột ngột nổi lên, như con voi mẹ nằm giữa đàn con. Vua lẽn núi, nhìn ra bốn phía thấy ba bề bãi rộng, bổi đắp phù sa, bốn mặt cây xanh hoa tươi cỏ ngọt, vừa trùng điệp, vừa quanh co, có rộng mà phẳng, có hẹp mà sâu. Vua cả mừng khen rằng đây thực là đât hợp muôn dân, đú hiểm để giữ, có thế để mở, thế đất vững bền có thể dựng nước được muôn đời.
Vua Hùng đặt đô ở đó, gọi tên là thành Phong Châu.