Cha mẹ tôi gốc gác nông dân, thật thà như đếm. Anh trai tôi là lính Hải quân đóng tại đảo Sinh Tồn nơi quần đảo Trường Sa. Nghe anh kể chuyện ngoài đảo tuy thiếu rau xanh nhưng không hề thiếu tiếng đàn, tiếng hát của người lính trẻ có tiếng sóng biển hoà điệu du dương. Anh cho biết, những buổi sớm buổi chiều đẹp trời có hàng vạn hàng ngàn con chim bay lượn, có những con rùa biển nặng hai, ba tạ, rất hiền lành, thịt rất ngon. Dạo còn học lớp Bốn, tôi ước mơ sau này trở thành một lính thuỷ đánh bộ, chỉ huy tàu phóng ngư lôi tung hoành trên biển.
Có lần tôi tâm sự với cái Lý, thằng Quang, thằng Hành,... chúng nó ôm bụng cười ngặt nghẽo, chê tôi là kẻ sợ ma còn mang mộng anh hùng. Cái Lý đáo để còn đọc câu thơ để châm biếm:
Anh hùng là anh hùng rơm,
Tao cho mồi lửa hết cơn anh hùng.
Tôi cay lắm. Nhưng vẫn mơ mộng.
Lên học lớp Năm, tôi vẫn lẹt đẹt môn Tiếng Việt. Chữ viết xấu. Văn viết nhu dùi đục chấm nước mắm cáy. Thật kì lạ, bài Tiếng Việt thi học kì I, tôi được cô giác Huệ cho điểm 9. Cô khen bài văn của tôi tả con chuồn chuồn hay nhất lớp. Cô nhắc đi nhắc lại bài thơ của tôi đưa vào bài văn. Cô bảo rất ý vị:
Chuồn chuồn cánh mỏng bay cao,
Trời râm bay thấp, nắng đào tung mây.
Còn bọn cái Lý, thằng Quỳnh lại bảo tôi là “thi sĩ rỏm ”, “thi sĩ con cóc ”, “thi sĩ chuột chù”. Gặp tôi ở đâu chúng nó cũng chọc! Từ đó, tôi vươn lên học khá môn Tiếng Việt. Có đêm tôi nằm mơ được trở thành hội viên thi xã “Đồng quê ”, được nhận giải thưởng của tỉnh. Mẹ tôi có hôm nói với cha tôi là đêm ngủ cậu con trai nhà mình hay ú ớ buồn cười lắm!
Lên lớp 6, tôi đã trở thành học sinh giỏi toàn diện, được dự thi môn toán toàn quận, tôi đã giành được giải Nhì, được thưởng một cái ba lô màu đỏ, rất đẹp. Cha mẹ tôi rất mừng. Nhiều đêm tôi nằm mơ trở thành một kỹ sư nông nghiệp có tài lai tạo giống, trồng được loại táo có trái to bằng quả bóng đá Ô-lem-pích Bắc Kinh 2008. Nghe chuột rúc dưới gầm giường, tôi chợt tỉnh cơn mơ. Vừa lúc đó, mẹ gọi: “Phương ơi! Dậy học bài đi con! ”.
Một rạng đông đã bừng sáng.