Lai là một thiếu niên nghèo ở Châu Đốc, An Giang. Vì căm thù lũ xâm lược, Lai xin gia nhập vào đội du kích bảo vệ xóm làng. Hàng ngày, Lai được phân công trèo lên cây cao ở đầu xóm để canh gác. Nhờ vậy mà nhiều lần Lai đã kịp thời thông báo tình hình địch chuyển quân, giúp đội du kích lập được chiến công.
Một hôm, mới sáng tinh mơ, ngồi trên ngọn cây, Lai nghe rõ tiếng động cơ ầm ầm từ xa vọng lại. Nhìn về phía đó, bụi mù mịt, súng nổ rền vang. Một đoàn xe tăng lội nước của địch đang vượt qua cánh đồng tiến vào xóm. Lai đưa tù và lên miệng rúc liên hồi. Báo động xong, Lai ôm cây tuột xuống đất nhanh như một con sóc. Cũng vừa lúc, đội du kích đã tập hợp xong và bố trí trận địa chặn các nẻo đường. Lai cũng nhận mấy quả thủ pháo đeo bên sườn và trèo lên cây tiếp tục quan sát. Từ trên cây, Lai nói vọng xuống :
- Báo cáo, địch đi tất cả mười hai xe tăng. Chúng dàn hàng ngang. Chiếc kềnh càng ở giữa có lẽ là xe chỉ huy, có cả một giàn ăng ten nhô lên ...
Súng bỗng nổ dữ dội, cắt ngang lời Lai nói. Anh đội trưởng hét lớn :
- Lai, xuống hầm mau ! Xuống hầm mau !
Liền lúc đó, một quả đạn nổ, cày tung đất lên. Mấy cành cây rơi lả tả. Đoàn xe tăng lội nước của địch cứ lùi lũi bò vào, vừa đi vừa bắn loạn xạ. Chúng triển khai thành một vòng cung đế bao vây xóm nhỏ. Chỉ còn cách khoảng hai trăm mét, du kích vẫn nén lòng chờ đợi. Lúc ấy, Lai đã kịp tụt xuống nằm bên cạnh anh đội trưởng. Lai khấn khoản :
- Phần em chiếc xe to đi giữa. Để coi nó có chịu nổi mấy quả thú pháo này không ?
- Cẩn thận, phải bám sát mục tiêu và chờ lệnh.
Tiếng động cơ gầm rú, inh tai nhức óc. Bỗng anh đội trưởng phát lệnh :
- Thủ pháo. Ném !
Ẩm ...Ầm ... Ầm! Những tiếng nổ lớn kế tiếp nhau như sấm rền. Mấy chiếc xe tăng bốc cháy. Lai đuổi theo chiếc xe tăng chỉ huy. Bọn địch bắn ra như mưa nhưng từng lượt đạn lướt qua đầu. Phút chốc, Lai đã đuổi kịp. Lai ném ngay một quả thủ pháo vào gầm xe rồi nằm sát xuống đất. Thủ pháo nổ, khói um, xe vẫn cứ chạy. Lai nghĩ bụng : “Đúng là xe chỉ huy nên kiên cố quá!”. Nghĩ vậy. Lai quyết không để nó chạy thoát. Lai chạy lại gần rồi bám vào gờ xe leo lên. Trên nắp có một lỗ thông hơi. Lai nhét quả thủ pháo vào bên trong nhưng bọn địch hất được ra ngoài. Chỉ còn một quả cuối cùng. Sau vài giây suy nghĩ, Lai nhét nốt quả thủ pháo cuối cùng vào trong xe rồi lấy thân mình bịt kín lỗ thông hơi, không cho kẻ địch hất ra ngoài. Một tiếng nổ dữ dội, chiếc xe tăng to kềnh đứng sững lại, bốc cháy. Những chiếc khác mất chỉ huy, tháo chạy hoảng loạn.
Lai đã anh dũng hi sinh. Lai là một tấm gương sáng ngời trong công cuộc chống giặc ngoại xâm, bảo vệ nền hòa bình.
Bài làm 2:
Ước vọng hòa bình là khát vọng chung của loài người tiến bộ. Khát vọng đó được thể hiện qua nhân vật Tùng trong câu chuyện Con chỉ muốn được sống như các bạn.
Cha Tùng là một người da đen. Nhưng Tùng rất yêu cha và tự hào về cha cho dù bao nhiêu lời khinh bỉ, chê bai của bạn bè.
Có lần, trong giờ ra chơi, Tùng bị một đám bạn ngỗ nghịch trong lớp thụi vào bụng và chỉ vào mặt:
- Mày hãy cút khỏi đất nước này đi ! Hãy trở về quê hương châu Phi của mày mà sống. Ở đây không có chỗ cho những kẻ da đen như mày !
Nghe xong, Tùng giận đến sôi người muốn trả đũa ngay, nhưng đành nín chịu vì chúng nó đông. Trên đường về, Tùng cố kìm nén nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra vì ấm ức : “Chẳng lẽ da đen là xấu, là có tội”. Từ đó, Tùng quyết định “trả thù” chúng bạn là cố gắng học thật giỏi. Có vậy, Tùng mới không bị khinh bỉ và bị đánh giá thấp. Thế là Tùng đề ra cho mình một kế hoạch tích cực, cụ thể và quyết tâm bằng được. Tất cả các bài tập thầy ra, Tùng đều chăm chỉ, miệt mài làm hết. Bài nào cũng học thật kĩ, nắm thật chắc. Ngoài ra, Tùng còn đọc thêm sách, nhiều khi mải mê quên ăn, quên ngủ. Quả nhiên, vài tháng sau, Tùng trở thành người giỏi nhất lớp. Thầy giáo khen ngợi và tuyên dương. Tùng lấy làm sung sướng và hãnh diện.
Cho tới một hôm ... trong giờ sinh hoạt lớp, thầy giáo bước vào lớp rồi lấy trong cặp một tờ giấy và nói :
- Thầy đã bàn bạc và quyết định cử ba bạn đại diện lớp dự thi học sinh thanh lịch của trường vào ngày 26 tháng 3. Đó là Nguyễn Thị Hoa, Hà Văn Phong và Lê Thanh Tùng.
Đọc xong danh sách, thầy giáo phải ra ngoài vì có người gặp. Bỗng dưng nhiều tiếng cười vang lên và mấy chục cặp mắt hướng về Tùng. Tiếng bàn tán xôn xao :
- Ha...Ha! Cái thằng da đen mà cũng đòi đi thi học sinh thanh lịch !
- Hừm! Biết đâu nó được giải nhất thì sao ?
Nghe xong, Tùng liền bỏ chạy ra khỏi lớp. Tùng cứ chạy như ma đuôi bởi những tiếng cười và lời xúc phạm danh dự của các bạn. Tùng lao qua đường ...
Tùng tỉnh dậy sau ngày hôn mê. Tùng nhìn đôi mắt lo âu, mệt mỏi lọt trong khuôn mặt vuông vức dưới mái tóc rậm dày, xoăn tít. Đôi môi khô cằn của bố bỗng nhếch cười để lộ hai hàm răng trắng bóc. Tùng cố gượng dậy ôm chầm lấy bố, nước mắt tuôn trào. Bố cũng ôm Tùng vào lòng và cũng khóc. Bố Tùng đã biết mọi chuyện. Ông nhẹ nhàng :
- Ôi! Con trai của bố. Bố rất hãnh diện vì con. Vì con mà bố có thể hi sinh tất cả. Bố chỉ mong con được sống hạnh phúc như các bạn.
- Bố ơi, con yêu bố. Con tự hào về bố. Bố đừng buồn vì con nhé !
- À, bố quên mất. Các bạn con tới thăm con đấy! Các bạn muốn con tha thứ cho tất cả những gì đã qua.
- Con chỉ muốn được sống như các bạn thôi! Đó là ước mơ từ lâu của con.
Các bạn vui vẻ nói :
- Bây giờ bạn đã thực hiện được rồi đây!
Câu chuyện của bạn Tùng có người cha da đen đã để lại cho chúng ta một ý nghĩa : Tuy màu da khác nhau nhưng loài người tiến bộ đều yêu hòa bình, mà hòa bình thì không còn chỗ cho sự phân biệt chủng tộc.