Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Kể cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú (hoặc cảm động, hoặc buồn cười,...) mà em gặp ở trường

Thứ sáu - 14/02/2020 03:38
Từ trước đến nay con luôn được bố mẹ chăm sóc và lo lắng đủ mọi điều nên con sống rất vô tư. Vì thế, trên đường đi học về hôm nay, con rất cảm động trước suy nghĩ và hành động của bạn An, mẹ ạ!
Nghe tôi nói vậy, mẹ ngừng tay đan áo, ngẩng lên mỉm cười: - Chuyện thế nào hả con? Kể có đầu có đuôi cho mẹ nghe với.

Tôi hào hứng kể:

“Cả nhóm bọn con vừa đi đường vừa bàn tán xôn xao về kết quả bài kiểm tra đầu năm. Bất chợt, chúng con nghe tiếng An gọi:

- Các cậu ơi! Lại đây xem này!

Chúng con ngơ ngác nhìn quanh vì nghĩ An đi bên cạnh, nhưng hóa ra bạn ấy ở phía sau một quãng. Không ai để ý việc bạn ấy đừng lại bên đường. Chúng con chạy lại, An giơ ra một cái ví ướt sũng:

Mình thấy nó nằm ở mép nước, không định nhặt lên nhưng thấy còn rất mới nên chắc không phải ai đó vứt đi. Hóa ra đúng thế thật. Các cậu xem này....

An mở chiếc ví ra... Chúng con sửng sốt! Trong ví toàn những tờ giấy bạc pô-li-me năm mươi nghìn, một trăm nghìn,... ướt nhẹp. Bình xuýt xoa:

- Trời ơi! Nhiều tiền quá! Tiêu gì cho hết nhỉ?

Chung nhìn An tò mò:

- An hay nhỉ! Đang nói chuyện bài kiểm tra, lại đói chết đi được, chỉ mong đi nhanh nhanh về nhà thế mà bạn còn nhìn thấy cái ví...

An cười:

- Không, tớ chỉ đang nhìn và nghĩ xem liệu đám cỏ ấy có cắt cho bò ăn được không thôi.

Đến lúc ấy, chúng con mới trầm xuống. Nhà An gặp nhiều khó khăn. Trong khi chúng con chỉ ăn, học và chơi thì An ngoài giờ lên lớp còn phải giúp gia đình nhiều việc: chăn bò, cắt cỏ, kiếm củi... Ngay vừa rồi, khi cả nhóm đang tranh cãi về điểm bài kiểm tra thì bạn lại nghĩ về việc giúp đỡ gia đình. Chợt Chung nói:

- Thế này lại hay đây. An cầm chiếc ví về đưa cho mẹ đi. Cả nhóm mình đi với nhau mà chỉ có An nhìn thấy chứng tỏ nó dành cho bạn.

Cả bọn con đồng thanh: “Đúng đấy!”

An băn khoăn:

- Như thế sao tiện. Nếu đã quyết định lấy thì tụi mình chia đều. Mình không cầm một mình đâu...

Một bạn kêu lên:

- Không An ạ! Chúng mình không cần nó bằng bạn. Chúng mình đã có bố mẹ lo cho cả rồi. Bạn cứ cầm về cho mẹ.

An có vẻ nghĩ ngợi, Còn chúng con thì im lặng. Một lúc sau, bỗng An nói, giọng cương quyết:

- Không được đâu các cậu ạ! Gia đình mình tuy khó khăn nhưng biết đâu người có chiếc ví này còn khó khăn hơn? Với lại, đây cũng không phải là tiền do mình làm ra nên không thể dùng được. Chúng mình cùng mang nó lên công an xã đi!

Chúng con đi cùng An lên gặp các chú công an. Các chú công an hết lời khen ngợi An và chúng con, nhưng con nghĩ những lời khen tặng ấy nên dành hết cho An mới đúng.

Càng nghĩ con càng khâm phục hành động của An. Bạn không hề tham của nhặt được. Càng cảm động hơn khi bạn biết nghĩ: đồng tiền do chính mình làm ra mới có giá trị đích thực”.

Nghe xong câu chuyện, mẹ xoa đầu tôi vào bảo: Con ngoan, con đã biết suy nghĩ như vậy là tốt lắm. Con hãy lấy bạn An làm tấm gương và cố gắng học tập để trở thành một người có ích nhé!

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây