Và có lẽ Lượm là bài thơ hay nhất, tiêu biểu nhất của ông. Bài thơ đã để lại trong em những ấn tượng sâu sắc. Em vô cùng cảm phục, yêu mến và tự hào về chú bé Lượm - chú bé liên lạc gan dạ, anh dũng trong đoạn thơ:
Một hôm nào đó
Như bao hôm nào
...............
Như con chim chích
Nhảy trên đường vàng
Đó là đoạn thơ mà em thích nhất, xúc động nhất. Hình ảnh Lượm làm nhiệm vụ hiện dần trong dầu em, vẫn như mọi hôm, Lượm bỏ thư vào bao, khoác lên vai và bước nhanh trên con đường vàng nắng. Nhưng đường Lượm đi đâu có vàng nắng mãi. Lượm phải vượt qua nơi có chiến sự ác liệt đang diễn ra, bom đạn, khói lửa mịt mù. Đạn bay vèo vèo qua đầu, nhưng Lượm vẫn gan dạ:
Vụt qua mật trận
Cái bóng nhỏ bé của Lượm thoăn thoắt qua từng đám lúa cao rì rào như muốn che đạn cho chú. Nhiệm vụ và tinh thần chiến đấu gan dạ đã chiến thắng đạn bom đe dọa. Vì:
Thư đề "Thượng khẩn"
Cũng là lí do chính đáng khiến Lượm không quản khó khăn nguy hiểm để hoàn thành nhiệm vụ.
Em thấy hồi hộp và lo lắng cho Lượm. Chắc lúc đó Lượm không hề nghĩ tới cái chết đang vây sát bên mình. Sao chú mạo hiểm thế? Em thầm hỏi lại lần nữa và càng khâm phục lòng dũng cảm của Lượm. Và chính lòng dùng cảm ấy đã giúp chú hoàn thành nhiệm vụ, chú lại bước đều trên con đường vàng nắng:
Ca lô chú bé
Nhấp nhô trên đồng
Bỗng lòe chớp đỏ
Thôi rồi, Lượm ơi!
Chú đồng chí nhỏ
Một dòng máu tươi
Cả đoạn thơ chợt ngưng lại như dòng suối đang chảy bị hòn đá chắn ngang. Em bàng hoàng như không tin vào lời tác giả. Một viên đạn lạc vu vơ đã găm trúng ngực Lượm. Chú ngã xuống, dòng máu đỏ tươi trào ra thấm đẫm làn áo mỏng. Lượm đã ngã xuống nhưng tay chú vẫn nắm chặt bông lúa, lúa ôm Lượm vào lòng hát ru vỗ về êm dịu.
Lòng em trào dâng một niềm xúc động mãnh liệt. Em như cùng chung với tác giả một cám xúc: đau đớn, xót xa tràn ngập trong lòng. Vậy Lượm đã hi sinh. Điều đó là sự thực ư? Nhưng em vẫn nhận ra rằng: Lượm không xa rời quê hương, xa rời cánh đồng quê hương nơi chú sinh ra, lớn lên, làm nhiệm vụ và hi sinh anh dũng. Lượm nằm như đang chìm vào giấc ngủ say sưa trên thảm lúa. Em tưởng như Lượm vẫn dể lại trên môi nụ cười mãn nguyện, nụ cười ngây thơ, hồn nhiên và đáng yêu.
Tác giả cũng như em, như bao người đều mang trong lòng sự tiếc thương, đau xót vô bờ trước sự hi sinh anh dũng của Lượm.
Tác giả vẫn chưa tin vào sự thật, vẫn tự hỏi:
Lượm ơi, còn không?
Và ông cũng tự trả lời mình bằng hình ảnh chú bé Lượm được tái hiện lại ở khổ thơ cuối:
Chú bé loát choắt
Cái xắc xinh xinh
................
Như con chim chích
Nhảy trên đường vàng
Lượm vẫn còn mãi trong lòng dân tộc, trong tác giả và trong lòng em. Lượm vẫn còn là một chú bé liên lạc xinh xắn, nhanh nhẹn, hoạt bát, vẫn còn là con “chim chích” nhó nhảy trên “con đường vàng” tươi đẹp.
Lượm cũng như bao nhiêu thiếu nhi anh hùng khác: Lê Văn Tám, Kim Đồng... vẫn sống mãi để là những tấm gương sáng chúng em noi theo. Em muốn được mãi mãi ở bên Lượm, được noi gương chú bé anh hùng mà em vô cùng yêu quý, cảm phục. Để noi gương Lượm, em phải làm gì đây? Em tự hỏi lòng mình và quyết trả lời câu hỏi ấy bằng những kết, quả học tập tốt đẹp.