Tôi là con duy nhất của bố mẹ tôi. Chắc chẳng phải nói các bạn cũng biết bố mẹ tôi yêu quý tôi như thế nào. Tôi chẳng thiếu váy áo, búp bê, đồ chơi đẹp,... Tôi thích gì bố mẹ cũng chiều, chỉ cần tôi học giỏi và ngoan ngoãn. Tỏi học khá và cũng khá ngoan, trừ lần ấy,...
Mẹ tôi vốn là người miền Trung, quê mẹ ở tận Thanh Chương, Nghệ An. Mẹ tôi ra Hà Nội học đại học, quen biết và lấy bố tôi, sau đó cùng bố lên Yên Bái lập nghiệp. Gia đình tôi ít khi về quê ngoại cùng nhau, thường chỉ bố hoặc mẹ về vào dịp giỗ ông. Còn tôi, lâu lắm tôi không về, tôi cũng chẳng nhớ mặt bà ngoại nửa.
Năm ngoái, một hôm, khi tôi đi học về thì không thấy mẹ ở nhà. Bố bảo bà ngoại ốm, mẹ phải về quê chăm bà. Hai tuần sau, mẹ gọi điện, nói sẽ về cùng bà ngoại, vì bà ngoại yếu rồi, bố mẹ mời bà sống cùng gia đình chúng tôi để mẹ có thể chăm sóc bà. Tôi hồi hộp chờ mẹ và bà. Tôi cứ tưởng tượng bà ngoại tôi tóc bạc phơ, hiền hậu như một bà tiên trong cổ tích. Bởi vậy, khi thấy bóng mẹ dìu một bà cụ, tôi chạy ra đón và hết sức bất ngờ. Bà ngoại tôi già lắm rồi. Khuôn mặt nhăn nheo vàng bủng như vỏ quả chanh héo. Mái tóc lốm đốm bạc được cắt tỉa ngắn như con trai làm bà càng thêm xấu xí. Đôi mắt đùng dục và dáng người run run. Tôi cứ đứng giương mắt lên nhìn bà, mặc kệ mẹ nói vồn vã:
- Bà ngoại đây Yến này, chào bà đi con.
Tôi lí nhí chào bà rồi đi vào nhà, mặt chảy ra. Tôi không muốn bà ngoại này. Bố mẹ dìu bà vô phòng nghỉ ngơi rồi mẹ đến với tôi. Mẹ hỏi:
- Con không vui khi nhìn thấy bà, con không thích bà phải không?
Tôi không trả lời. Mặt tôi vần ỉu xìu. Một lúc sau, nhìn lên mẹ, tôi sững sờ khi thấy mẹ ngân ngấn nước mắt. Mắt mẹ đỏ hoe, đôi môi mím lại, mấy sợi tóc mai vương trên má mẹ. Nhìn mẹ, tôi thấy vừa thương vừa sờ sợ. Tôi ngập ngừng chạm vào tay mẹ, gọi khẽ:
- Mẹ ơi,...
Mẹ nhìn tỏi đăm đăm, ánh mắt thật buồn và trách móc. Rồi bằng giọng nhẹ nhàng, chậm rãi, mẹ kể cho tôi nghe về gia đình mẹ. Ông ngoại mất sớm, bà ngoại tần tảo nuôi bác Nga và mẹ lớn lên. Vùng quê nghèo, nên bà nhọc nhằn, vừa làm ruộng, vừa chăn bò, làm chổi, đan quạt,... làm đủ mọi việc để nuôi con, sau này là nuôi cháu vì gia đình bác Nga cũng rất nghèo. Bây giờ, mẹ đón bà ở cùng nhà tôi. Mẹ kể cho tôi biết vì sao bà trông gầy guộc, lam lũ, xấu xí thế, mẹ kể để tôi biết thương bà. Mẹ nói, mẹ rất đau đớn vì tôi vô lễ. Nước mắt mẹ lặng lẽ chảy dài trên gò má. Tôi nhìn mẹ mà cảm thấy như có ai bóp nghẹt tim mình. Tôi là con bé nông cạn, xấu xa làm sao. Tôi mếu máo nói:
- Mẹ ơi, con xin lỗi,...
Mẹ ôm lấy tôi. Tôi vùi mặt vào ngực mẹ, lắng nghe tiếng tim mẹ đập. Tôi vừa ân hận, vừa thấy thương mẹ, thương bà. Nhất định tôi sẽ chăm bà thật tốt để bù đắp những nhọc nhằn mà bà đã trải qua, để bà được sống vui vẻ, thảnh thơi bên con cháu.
cũng được