Tưởng chừng chỉ vài bước nữa là những chiếc giày sẽ bung ra. Tôi kéo lê từng bước về đến một ngôi nhà tối om, ọp ẹp. Không hề có một ngọn nến, một món quà hay một thứ gì của Giáng sinh, chỉ có một chiếc chuông đồ chơi sứt mẻ. Thế đấy, đêm nay tôi phải rời nhà để đến nơi tồi tàn này, chịu cái rét cắt da cắt thịt chẳng để làm gì.
Hay là ông trời đã giúp tôi đến đây để gặp được nhân vật cổ tích mà bao lần tôi mong ước? Đến mười hai giờ đêm, khi những hồi chuông nhà thờ vang lên, tôi rón rén bước ra khỏi nhà. Dù cái lạnh tê tái quất vào mặt nhưng tôi vẫn muốn đi để tìm gặp nhân vật cổ tích nào đó, chỉ một thôi cũng được. Trong thâm tâm, tôi nghĩ như vậy, nhưng liệu có thực hiện được, và biết bao giờ tôi mới trở về nhà? Tôi vẫn cứ đi, hai bên đường đèn sáng đủ màu, thỉnh thoảng có những cỗ xe ngựa phóng qua để đến những nơi tiệc tùng, hò hẹn.