Tôi vẫn nhớ hôm ấy là một buổi chiều đẹp, tôi rảo bước trên con đường quen thuộc mà ngày nào tôi vẫn đến nhà Mai.mọi thứ dường như không có gì thay đổi, xe xe người người lúc nào cũng tấp nập, đông vui.bước vào nhà Mai tôi như bước vào thiên đường cái nơi mà không phải bất kì ai cũng có thể đến được. Mai sống cứ như một công chúa chả thiếu thứ gì villa, LV, ngay cả Ferrari, Mai cũng chẳng thiếu đến nổi có nhiều lúc tôi cảm thấy ngưỡng mộ Mai lắm. Mai đưa tôi lên phòng cô ấy chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình chinh phục những điều bí ẩn. Nói cho vui vậy thôi thật chắt chúng tôi đang thảo luận đấy. Đến nhà Mai được vài lần nhưng tôi cảm thấy lạ lắm vì chẳng lần nào gặp đươc bố mẹ Mai, tôi định hỏi thì tiếng chuông cổng lại vang lên Mai k cho người giúp việc ra mở và nhanh như gió Mai chạy vội ra cổng tôi thầm nghĩ có chuyện gì quan trọng lắm đây? Đang lui khui với đóng tập vở chuẩn bị ra về để trả lai khung gian yên tĩnh cho Mai cùng người khách lạ mà tôi nghĩ chả ai xa lạ người đó chính là mẹ Mai. Nhưng Mai lại bước vào và nói khẽ với tôi :”Xin lỗi cậu tớ có có việc phải đi cậu đừng về hãy đợi tớ tớ sẽ về nhanh thôi” nghe lời Mai t ôi ở lại một chút bất chợt ở 1 góc kín đáo trong phòng Mai tôi nhìn thấy 1 quyển sổ nhỏ và cảm xúc đã cho tôi biết đó chính là nhật kí của Mai. Cầm quyển sổ trên tay dù đã tự nhủ với lòng là không được xem vì đó là quyền riêng tư của mỗi con người, nhưng sự đời nào được như ý muốn để rồi tôi đã làm chuyện có lỗi với Mai. Lật vào trang đầu của quyển nhật kí Mai đã viết:
“ HCM, 03/10/2010,,
Lần đầu tiên t viết nhật kí, t k biết là mình đang vui hay đang buồn ,hôm nay tôi đã gặp lại ba cái người cha mà tôi nghĩ là sẽ k bao giờ tôi muốn gặp, ông về đây để làm gì về để thương hại tôi sao? chẳng phải cách đây 14 năm ông đã chẳng màng đến sự có mặt của tôi trên cõi đời này để bước theo người phụ nữ khác. Đúng tiền ông đã nuôi sống t trong suốt thời gian qua nhưng liệu nó có đủ để chữa lành nỗi đau mà ông đã gây ra cho trái tim nhỏ bé mà t phải gánh chịu trong suốt mười mấy năm qua?t đau đớn và nhục nhã vô cùng khi có một người cha như ông…”
Đọc tới đây cổ họng tôi như nghẹn ứ lại, tôi thương Mai quá thật ko ngờ ba của Mai lại là người như vậy. Biết đã đến lúc tôi nên khép quyển nhật kí này lại rồi nhưng một lần nữa tôi lại làm ko được Mai ơi hãy thứ lỗi cho mình thật lòng mình ko muốn vậy đâu .Và rồi tôi cố lật những trang kế tiếp chính lúc này nước mắt tôi đã rơi rơi số cho phận của người bạn mà tôi đã nghĩ cô ấy là người hạnh phúc nhất trên tế gian này, bởi lẽ có trang Mai đã viết:
“…Nhật Ký ơi! bấy lâu nay tôi chỉ biết đến ba qua những lời kể của vú, tôi hận ông ấy lắm, cả mẹ tôi nữa vú bảo từ ngày cái con người vô tâm ấy bỏ đi mẹ t dường như thay đổi hẳn bà đi thâu đêm suốt sáng vùi mình vào công việc, rồi mẹ cũng giống như ba chỉ biết đưa tiền cho t rồi lại đi, đi biền biệt đôi lúc t cần người tâm sự lắm muốn nói với mẹ nhưng mẹ lại bảo là mệt rồi lại đưa tiền cho t những lúc đó t muốn chạy qua nói với ba lắm nhưng t chỉ biết khóc ôm chầm lấy vú mà hỏi vú ơi ba con đâu ?...ông trời ơi sao ông lại bất công với tôi đến thế chẳng lẻ ngoài vú ra trên thế gian này k một ai cần t hết sao t đáng ghét trong mắt mọi người đến thế à? Nếu có thể t bằng lòng đánh đổi tất cả tiền tài của cải…hãy cho t một người bạn dù chỉ là 1 người…”
Ôi Mai ơi đây là dòng tâm sự của bạn đấy sao, bấy lâu nay mình cứ nghĩ cậu là người lúc nào cũng mạnh mẽ thế nhưng chữ ngờ trong cuôc đời quả thật là khó đóan,có nhiều lúc mình ghét cậu lắm vì lúc nào cậu cũng tiền để giải quyết mọi chuyện nhưng bây giờ mình đã hiểu hiểu thật rồi Mai ơi cậu k chảnh như mình từng nghĩ mà cậu chỉ muốn mọi người chú ý đến mình có nhiều cách lắm k nhất thiết phải làm z đâu Mai.Nếu có thể hãy để mình chia sẻ cùng bạn cho mình chuộc lại những lỗi lầm mà mình đã gây ra cho cậu. và rồi t lại giật điếng mình khi tiếng chuông cổng vang lên,t biết ngay là Mai đã về, t lo lắm k biết làm sao để giải thích với Mai t cất vội quyễn nhật kí vào chỗ cũ với hi vọng rằng Mai sẽ không biết.Rồi Mai bước vào chúng t lại tiếp tục bài học mới.Nhìn Mai t cảm thấy hổ thẹn lắm thì ra khi con người ta làm 1 điều gì đó có lỗi tâm trạng lại khó chịu đến thế này ư? Cũng từ ngày hôm đó t thay đổi hẳn cách nhìn về Mai, càng ngày t càng quý và yêu Mai hơn lúc nào t cũng tự trách lương tâm và hối hận vô cùng có nhiều lúc t muốn quay ngược thời gian trở về ngày hôm ấy chắc có lẽ t sẽ k hành động dại dột như vậy đâu.
Dù đến ngày hôm nay, Mai vẫn chưa biết điều đó nhưng trong lòng t vẫn cảm thấy sao sao ấy một cảm giác khó tả vô cùng có lẽ đó là sự hối lỗi mà t dành cho Mai. Tôi biết dù tôi có hối hận đến mấy thì mọi cũng đã lỡ rồi sự thật vẫn là sự thật k có cách nào thay đổi được.t chỉ còn biết trong chờ vào thời gian để t có thể làm 1 người bạn tốt của Mai giúp cô vượt qua nỗi đau này. Cũng như lời tự nhũ của bản thân t về bài học quý giá lần này t sẽ k bao giờ dám xem trộm nhật kí của ai dù chỉ là một lần. t mong rằng mọi người hãy lấy t làm gương cho bài học quý báu này hãy biết dừng chân khi mọi chuyện vẫn chưa quá muộn.