Con như đang thấy lại khoảng thời gian mẹ bên con từng phút từng giây. Mẹ âu yếm, nhẹ nhàng nâng niu con mọi lúc. Con nhớ nhất lúc con bướng bỉnh không chịu đi học. Mẹ đã nắm lấy tay con… dịu dàng. Bàn tay mẹ chai sần, xương xương nhưng ấm áp dễ chịu vô cùng khiến con chợt thấy ấm lòng… rồi con bật khóc.”Con không muốn đi học! Con không muốn xa mẹ đâu”. Mẹ nghe con nói và đáp lại bằng một cái nhìn hiền từ… Đôi mắt mẹ long lanh, chan chứa yêu thương. Mẹ khẽ nói vào tai con, hơi nóng từ mẹ phả vào mặt con âm ấm:”Con ngoan nào!Đi học đi, khi học về mẹ sẽ ôm con, hôn con thật nhiều… con gái ngoan của mẹ”.
Con ngẩng đầu nhìn mẹ, trong lòng con như đang dâng trào một cảm xúc khó tả. Tự nhiên con thấy hối hận, hối hận vì không muốn đi học, hối hận vì đã làm mẹ buồn. Mắt con vẫn không rời mẹ… con thấy mẹ đang ngồi bên con, tay mẹ xoa xoa vai con, mẹ nhẹ nhàng ôm con vào lòng. Con cảm nhận được luồng hơi ấm từ mẹ đang truyền sang con. Con nghe rõ từng tiếng tim mẹ đập đều đều nhưng có khi lại đứt quãng, tiếng nấc nghẹn tắc ở cổ mẹ. Và con đứng lên, tự giác đeo cặp, hôn lên má của mẹ và bước những bước nhanh vào trường. Con đã quay lưng đi thật nhanh để giấu vội giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Con như đã hiểu được con yêu mẹ nhiều đến dường nào và mẹ còn yêu con nhiều hơn thế!
Rồi đến hôm nay, khi con đã trở thành một cô bé biết nhận thức đúng sai mọi điều xung quanh thì con lại phải xa mẹ. Khoảng cách đó không phải là ngắn nhưng con luôn thấy như mẹ vẫn ở bên con, chăm sóc-lo lắng cho con. Những lời nhắc nhở của mẹ luôn văng vẳng bên tai và đã khắc sâu vào trái tim nhỏ bé của con. Và con vẫn nhớ như in hơi ấm từ bàn tay của mẹ… Bàn tay đã dìu dắt, nâng niu, âu yếm, vỗ về con trên những bước đi đầu tiên… Có lẽ hơi ấm đó sẽ theo con đi suốt quãng đường còn lại của cuộc đời… giống như mẹ vậy… Mẹ ơi!!