Nhớ tháng ngày cuộn tròn trong chiếc nôi xinh. Tiếng gọi “ma ma” bi bô và chập chửng, tôi hạnh phúc bởi vì được mẹ thương yêu, vòng tay ấm vuốt ve dịu dàng sống mũi. Những nụ cười cô bé nở trên môi, có phải vì lời ru ngọt ngào sâu lắng quá! Rồi trưa hè bên dòng sông thơ ấu, giấc ngủ nào bên mẹ – tuổi thần tiên…
Tôi lớn lên giữa những cánh đồng mênh mông bát ngát, có con đường thẳng tắp cánh cò bay. Một buổi tựu trường- một buổi ban mai, mẹ dắt tay tôi đến cổng trường mang tên “mẫu giáo”… Con bé rụt rè, nhút nhát bỗng quay lưng, ôm lắy mẹ khóc nhè vì sợ…
Rồi tháng năm… Tháng năm trôi trả về cô thiếu nữ. Không còn vòng tay chạy dài sống mũi. Câu hát êm đềm, lời ru cũng trôi xa…
Đâu phải bây giờ con mới nhận ra, nỗi vất vả in hằn trong mắt mẹ. Những gian lao, những nhọc nhằn cuộc sống. Mẹ âm thầm góp nhặt nén trong tim. Gởi cho con những nét cười hạnh phúc.Cứ ngỡ cuộc đời tươi đẹp lắm mẹ ơi!
Con đã thấy rồi trong những đêm thâu. Giấc ngủ không về để mẹ yêu trằn trọc. Những bước chân đi nhẹ nhàng rất khẽ. Cơn đau đến rồi mẹ gắng gượng nén đau. Đã nhiều lần bừng tỉnh giữa cơn mơ, con nhận ra tiếng lào xào tìm thuốc. Giọt lệ chảy dài mượn bóng tối che đi…
Con đã thấy rồi những buổi sớm mai. Người chưa thức, ông mặt trời còn ngáy ngủ. Bóng mẹ miệt mài lặn lội ra đi. Vì cơm áo mà nặng đầy đôi vai nhỏ…
Con thấy rồi, con thấy rồi hôm đó. Một buổi tình cờ dạo bước xa xa. Con nghe người ta nặng lời với mẹ. Chỉ bởi một con gà làm bẩn áo hoa. Có cố tình đâu mà… con tự nhủ. Tim nghẹn ngào hiểu được khoảng lặng phía sau con.
Có muôn ngàn điều mẹ phải lo toan. Mà hờ hửng, vô tâm đã một thời con cho là chuyện vặt. Để khi chạm ngỏ đời, niềm đau trong mắt. Con mới nhận ra rằng mình lạc lối yêu thương.
Có muôn ngàn ngã rẽ một con đường. Con phải tự đi vì bên con không còn mẹ.
Sợ buổi nào đêm tối đếm sao rơi. Có ngôi sao nào làm tim con vụng vỡ…?