Phượng hồng ngày xưa
Thơ: Lâm Vũ Kha
Chiều hôm ấy anh trao em hoa phượng,
Cánh phượng hồng rực đỏ trái tim yêu.
Em đón nhận đôi tay run trong gió,
Môi mỉm cười … ôi ! đẹp quá anh ơi !
Vẻ thơ ngây làm lòng anh bối rối,
Rồi đem lòng thương nhớ bé ngây thơ.
Chiều hôm ấy sao trời xanh vời vợi,
Nắng hanh vàng anh nhớ mãi em ơi !
Những giờ học nhìn nhau quên nghe giảng,
Không hiểu bài đành ngậm bút làm thơ.
Cô giáo hỏi … chợt giật mình đứng dậy,
Bạn bè cười, bảo: chúng nó đang mơ …
Năm tháng trôi kỉ niệm cứ đong đầy,
Mà âm thầm chưa dám ngỏ lời yêu.
Chỉ viết giấy chuyền nhau dòng tâm sự,
Trong ngại ngùng đôi tay nắm run run.
Mùa thi đến mỗi người đi mỗi ngã,
Và từ đó anh chẳng còn gặp em.
Không còn thấy nụ cười em tươi thắm,
Mắt nhung huyền, má ửng đỏ thơ ngây.
Ai vô tình làm rơi nhành phượng vĩ ?
Để chiều nay anh lại nhớ ngày xưa.
Ôm cánh phượng thương người em xa vắng,
Đọng nỗi buồn nhớ cô bé ngây thơ.