Chúng ta nhớ lại quãng đời đầy đau khổ của Tấm khi phải sống trong sự cay độc, nghiệt ngã của mẹ con mụ dì ghẻ độc ác. Mẹ Tấm mất sớm, Tấm cần sự ân cần chăm sóc, xoa dịu nỗi đau bao nhiêu. Nhưng mẹ con Cám đã chà đạp, hành hạ Tấm chẳng khác gì một kẻ nô lệ, một con ở trong chính tổ ấm của mình Tấm phải cam chịu nhìn kẻ khác hạnh phúc êm ấm trong khi mình phải chịu cảnh cô đơn, buồn tủi. Lúc ấy có ai thông cảm, chia sẻ với Tấm đâu?
Rồi khi Tấm dược làm hoàng hậu, mẹ con Cám đem lòng ghen ghét, bày mưu giết nàng, đưa Cám vào cung thay chị làm hoàng hậu. Chúng ta thử nghĩ xem còn sự độc ác nào, sự tàn nhẫn nào hơn thế nữa? Co người mẹ nào lại nỡ giết chết con mình, nhất là trong ngày giỗ bố. Có người em nào lại đang tâm tìm mọi cách để cướp giật hạnh phúc của chị mình?
Sự thực thì lúc ấy Tấm đã chết, nhưng theo mơ ước của nhân dân ta thì cái thiện không bao giờ chết được Tấm đã lần lượt biến thành chim vàng anh, thành cây xoan đào, thành khung cửi, thành cây thị. Nhưng cái ác vẫn luôn rình rập để gieo họa. Mẹ con Cám đã giết Tấm và bây giờ chúng lại còn độc ác hơn nữa, tàn bạo hơn nữa là làm mọi cách để giết nốt linh hồn của Tấm. Chúng đã làm thịt chim, đẵn cây xoan đào, đốt khung cửi... Chúng không muốn nhìn thấy sự có mặt của Tấm trên đời dù là trong "oan hồn". Rõ ràng chúng không chỉ giết Tấm một lần mà giết Tấm nhiều lần. Chắc chắn nếu Tấm còn sống thì chúng lại tiếp tục hành hạ Tấm, tiêu diệt sự sống của nàng. Bởi vậy trong đấu tranh giành quyền sống cho mình, Tấm không còn con đường nào khác là giết chúng.
Trong hành động trả thù này, ta vẫn thấy một cô Tấm rất đẹp, cô không chỉ còn khóc lóc, yếu đuối như trước. Cô trở nên kiên quyết và gan dạ lạ thường- Cô nhận ra rằng: mẹ con nhà Cám vẫn vậy, vẫn ganh ghét đố kị với cô. Cám muốn đẹp và lòng tham ngông cuồng, đen tối đã giết nó.
Còn Tấm, cô xử sự rất thông minh, rất tỉnh táo. Cô giết Cám nhưng không thể gọi cách giết đó là dã man bởi ở ác gặp ác, kẻ "gieo gió" ắt sẽ phải "gặt bão". Tấm trả thù như vậy mới đáng với những gì mẹ con Cám đã gây ra cho cô. Nhất là trừng trị rất mạnh bạo, chỉ một lần thôi "triệt hẳn".
Cám và mụ dì ghẻ là những kẻ vô nhân tính, mất hết tình đồng loại. Có giết theo cách của Tấm, "cái ác của chúng mới không thể sống lại để tác oai tác quái trên cuộc đời này. Thử hỏi chỉ bị "trời" phạt sai thiên Lôi đánh chết như với Lý Thông, trong trường hợp này có nhẹ nhàng quá không? Có đảm bảo cái vạn ác loại này có chết vĩnh viễn không? Và tại sao nhân dân cứ mượn trời trả mối hận thù của mình như trong những truyện dân gian cùng loại trước đó. Một khi ở truyện này chính người dân lương thiện muốn trực tiếp trừng phạt một hình phạt tương xứng với tội ác, tương xứng với kẻ ác, trừng phạt cho cái ác phải "táng đởm kinh hồn " chả lẽ lại bị chỉ trách sao?
Thực tế lịch sử cho thấy trên thế giới không phải chỉ có một cách xử chết. Ngày xưa có cách tung xẻo" hay "tứ mã phanh thây" thật ghê gớm. Cách xử tội chết của Tấm cũng chỉ là "hình bóng" của lịch sử mà thôi. Đem quan niệm nhân đạo ngày nay để phê phán, há chẳng không nên lắm sao?
Cho nên em đồng ý với cách trừng trị thẳng tay của Tấm mặc dù ai đó có cho là "tàn bạo”. Hình ảnh cô Tấm vẫn mãi mãi là hình ảnh đẹp trong em. Như nhiều nơi trên miền Bắc nước ta, cô Tấm hóa thân thành Phật và được nhân dân thờ cúng. Chẳng lẽ qua hiện tượng này nhân dân đã thiếu tinh tường khi không xét đến cách xử tàn ác của Tấm sao?