Viết thư thăm hỏi và cho biết tình hình đời sống của gia đình em
Sách Thư Viện
2019-06-24T11:05:35-04:00
2019-06-24T11:05:35-04:00
https://sachthuvien.com/van-hoc/viet-thu-tham-hoi-va-cho-biet-tinh-hinh-doi-song-cua-gia-dinh-em-11698.html
/themes/whitebook/images/no_image.gif
Sách thư viện
https://sachthuvien.com/uploads/sach-thu-vien-logo.png
Thứ hai - 24/06/2019 11:04
Đề: Đã lâu chưa có dịp về thăm ông bà (hoặc cô dì chú, bác...) em viết thư thăm hỏi và cho biết tình hình đời sống của gia đình em.
Thị xã ………, ngày... tháng... năm...
Dì kính yêu của cháu!
Có lẽ đã gần hai năm nay, chúng cháu chưa có dịp về thăm dì và ông ngoại, kể từ ngày mẹ cháu được cơ quan cử đi học cao học ở Huế. Chúng cháu nhớ ngoại và dì lắm nhưng chẳng biết làm sao được.
Hôm nhận được điện của dì báo tin, ngoại bị ốm, không ăn uống gì được, bố cháu và chúng cháu lo lắm. Vả lại mẹ cháu đang ở trong thời kì ôn tập thi cử nên bố cháu bảo đừng báo tin cho mẹ biết. Chờ ít ngày nữa, mẹ thi cử xong sẽ điện cho mẹ hay tin để mẹ sắp xếp về thăm ngoại. Với lại trong điện thoại dì nói: “Ngoại không ăn uống được nhưng thể trạng sức khỏe vẫn bình thường, không phải lo lắng nhiều. Chẳng qua do tuổi già sức yếu, lâu lâu “trở trời hơi gió” không ăn uống được một vài ngày là chuyện bình thường”. Có lẽ thế mà bố cháu chưa cho mẹ cháu biết đó thôi! Dì đừng buồn bố cháu nhé!
Đêm nay, sau khi học bài xong, dù đã khuya rồi, cháu lại cầm bút viết thư gửi thăm ngoại và dì. Dì ơi! Ngoại có đỡ tí nào không? Ăn uống, đi lại đã được chưa? Cháu thương dì một mình ở nhà chăm sóc phụng dưỡng ngoại quá vất vả. Giá như chúng cháu ở gần, chắc cũng đỡ đần cho dì được một phần công việc. Nhưng mà chúng cháu lại ở quá xa... có thể đến trên bốn trăm cây số đấy dì nhỉ. Thương ngoại, thương dì, cháu chỉ biết nhờ trang thư này nói hộ tấm lòng chúng cháu, san sẻ nỗi vất vả tinh thần cho dì mà thôi. Dì đừng buồn về gia đình chúng cháu nhé. Mẹ cháu học cũng sắp xong rồi. Nghe nói cuối năm nay, mẹ cháu bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Như vậy là cả mẹ và cháu đều thi tốt nghiệp cả đấy dì ạ!
Riêng bố cháu, tuy sức khỏe vẫn bình thường, nhưng hình như cháu thấy bố cháu gầy và già đi nhiều. Ngày thì bận việc cơ quan, tối thì thức khuya làm việc kiếm thêm tiền, nuôi chúng cháu ăn học. Bố cháu thường nói với chúng cháu rằng: “Vất vả nặng nhọc đến đâu bố đều chịu đựng được cả. Mười năm là lính Trường Sơn, sốt rét, bệnh tật, bom đạn ác liệt không quật ngã được bố thì bây giờ chẳng có cái gì quật ngã được bố cả”. Đó là việc cơm nước cho chúng cháu. Cháu và bé Thảo đều rất kén ăn. Cả bố cháu cũng vậy. Nên có buổi, không biết nghĩ ra nấu thức ăn gì cho ngon miệng, bố lại đưa chúng cháu ra “tiệm phở Khánh”. Bé Thảo lại rất thích ăn tiệm. Thường thì bé phải một tô như người lớn và thêm một vắt. Cứ thế, bé chén tì tì. Có lẽ vậy mà sức khỏe bé kể từ ngày mẹ cháu đi vắng, vẫn giữ được phong độ bình thường và có phần khỏe ra, biết tự lực hơn, ít nhỏng nhẻo. Bố cháu mừng lắm dì ạ! Cháu nói gì huyên thuyên quá phải không dì? Đừng buồn cháu nhé! Chắc mấy bữa nữa, mẹ cháu sẽ về với ngoại và dì đấy.
Khuya quá rồi, cháu xin dì cho cháu được dừng bút ở đây. Cháu chúc ngoại và dì luôn khỏe và vui.
Cháu yêu của dì
(Kí tên)