Dù đói, lão quyết không bán đi mảnh vườn và không ăn vào tiền dành dụm do "bòn vườn"; lão giữ cả cho con trai. Nhưng sau một trận ốm dai dẳng, lão không còn sức đi làm thuê nữa. Thế là lão Hạc lặng lẽ đi đến một quyết định quan trọng. Sau khi dằn lòng bán "cậu Vàng" thân thiết, lão đến nhờ cậy ông giáo cho lão gửi ba sào vườn của đứa con trai và gửi ông giáo ba mươi đồng bạc để nhờ hàng xóm lo cho sau khi lão chết... Từ đó, lão ăn uống kham khổ, bạ gì ăn nấy, sức khỏe ngày càng giảm sút- Rồi một hôm lão xin Binh Tư một ít bả chó,. Rồi lão chết - cái chết thật dữ đội: lão vật vã trên giường đến hai giờ đồng hồ rồi mới chết. Lão đã chết để giữ lại trọn vẹn ba sào vườn cho đứa con trai chứ không chịu bán đi một sào...