Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Nhân ngày 20-11 kể lại một kỉ niệm đáng nhớ giữa em và thầy cô giáo cũ (Bài 12)

Thứ ba - 06/09/2016 04:32
Tặng thầy tôi!!!!

Có những lúc ngồi một mình, thơ thẩn nhìn lại pics lớp, cuốn sổ lưu bút lòng cảm thấy nhức nhối. Nhanh thật 12 năm như một giấc mơ ào một cái đã qua. 3 năm 2 thấy chủ nhiệm. Hình như lớp tôi có duyên với thầy hay sao ý. Hai thầy -thầy nào cũng thương và nhớ mặt từng mem lớp tôi. Một phần vì lớp quá ít chỉ có 35 đứa một phần vì "nhất quỷ nhì ma thứ 3 học trò" lớp chúng tôi nghịch ngợm và nói chuyện riêng kinh khủng.

Đối với tôi nguời thầy chủ nhiệm năm 12 khiến tôi nỗ lực và cố gắng học tập nhiều hơn. Thầy không khó chịu nhưng tài nói vào điểm yếu của học sinh thì số 1. Không biết có phải vì quá ấn tượng với khả năng "8" của tôi hay không nên tôi hay được kêu lên bảng nhiều nhất, được thầy "ưu tiên" cho ngồi bản đầu và cũng hay nói tôi nhất. Khó có thể quên giọng Quảng của thầy. Đối với tôi thầy thật đặc biệt. Thầy hiểu tôi như chính mẹ tôi hiểu tôi. Ngày cuối năm, quyển lưu bút truyền tay nhau.....truyền cả cho thầy cô.......ít nhất phải lưu giứ cái gì của năm 12 chứ. Thầy tặng tôi chữ kí của thấy cái chữ kí mà trong vở học của tôi hay có vì tôi lười chép bài nên thầy hay kêu lên kiểm tra vở lắm giờ nghĩ lại xấu hổ thật và một câu"dễ cười,dễ khóc". Không như thầy cô khác, thầy không chúc chúng tôi đậu đại học. Thầy nghĩ rằng chúng tôi đủ khả năng làm điều đó. Thầy tin tường chúng tôi.

Năm 12 -năm cuối cấp, 36 tuần chưa bao giờ lớp chúng tôi nhất. Thầy không trách. Thầy chỉ nói làm gì nghịch gì cũng đừng quá đáng còn vị thứ không quan trọng với thầy.

Như đã nói lớp tôi là chúa "8". Tám ở mọi lúc mọi nơi và trong tất cả môn học. Tội thầy thật. Thấy luôn bị thầy cô nói về vấn đề này. Trước giờ chưa bao giờ thấy thầy nổi nóng.Có một lần hình như quá nhiều thầy cô méc thầy thầy đã vào la lớp tôi một trận tơi bời,thầy doạ hạ hạnh kiểm chúng tôi. Khi ấy chúng tôi ghét thầy kinh khủng. Nhưng khi nghĩ lại khi mình bị người khác làm phiền mà lỗi là ở người khác thì mình cũng bực mình vậy. Từ đó lớp tôi ngoan hơn ít ....ít chứ không phải là không nói chuyện riêng nữa.

Thấy lo lắng chúng tôi như thầy chính là cha chúng tôi. Hôm nào có bạn nghĩ thầy đều hỏi thăm có khi gọi điện về. Thầy sợ chúng tôi nói dối bỏ học đi chơi.

Khi tôi rớt NV1 thật sự, thật sự không dám đi thăm thầy. Không ai nói thầy nhưng thầy biết rõ trong lớp đứa nào đậu gì,đứa nào rớt.......thầy luôn theo dõi tình hình học tập của chúng tôi dù không còn đúng lớp. Điều này lảm tôi yêu thầy hơn bao giờ hết. Tôi vẫn quyết định đi thăm thầy. Thầy không trách gì cả thầy khuyên tôi nên cố gắng nhiều hơn. Tôi biết vì sao thầy nói thế. Thật sự trong cả năm 12 chưa có khi nào tôi thực sự cố gắng điều này làm tôi vô cùng ân hận.

Thấy ơi con chỉ muốn nói: Con yêu thầy nhiều lắm! Giờ đây con cũng ngồi trên giảng đường đại học. Con sẽ cố gắng cố gắng hết sức để thực hiện ước mơ của mình. Con hi vọng tết này con sẽ có gì đó làm quà cho thầy có thể là sự nỗ lực cố gắng vươn lên của một con bé mít ướt nhiều chuyện như con. 20/11 này con không thể thăm thầy như năm ngoái nhưng con vẫn muốn gửi thầy lời chúc: Chúc thầy luôn hạnh phúc và luôn nhớ lớp con thầy nhé!

Sách giải st

  Ý kiến bạn đọc

DANH MỤC

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây