Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Nhân dịp cùng bố mẹ đi tham quan (hay du lịch), em đã được làm quen với một người bạn mói. Dù cuộc gặp gở thật ngắn ngủi nhưng tình bạn ấy vẫn là một kỷ niệm khó phai. Em hãy kể lại.

Thứ bảy - 16/04/2016 09:21
Tôi đã đi nhiều nơi và hầu hết là đi biển. Nhưng hè năm nay, bố lại có một đề nghị khác. Để mừng lần đầu tiên con gái đạt giải học sinh giỏi, gia đình ta sẽ đi nghỉ mát ở Tam Đảo hai ngày. Không giấu nổi niềm vui, mẹ tôi võ tay tán thưởng vui mừng. Còn tôi và thằng Tí thì chạy ào đến quàng lên vai, lên lưng bố cảm ơn rối rít.
Ngày hôm trước khi đi đúng là một ngày bận rộn của mẹ. Mẹ chuẩn bị không biết bao nhiêu thứ nhưng lại có thêm cả mấy chiếc áo thu đông. Thấy lạ, tôi liền hỏi mẹ:
 
- Mẹ ơi! Sao đi nghỉ hè mẹ lại chuẩn bị cả áo thu đông như vậy?
 
Mẹ trả lời bí ẩn:
 
Cứ lên đó! Con sẽ hiểu tại sao.
 
Câu trả lời của mẹ dường như làm tăng thêm sự thú vị của Tam Đảo trong tôi.
 
Sáng hôm sau, mới sáu giờ, chiếc xe bố thuê ở ngoài phố đã sẵn sàng đưa cả gia đình em đi suốt cuộc hành trình. Chiếc xe băng nhanh ra khỏi nội thành. Phía sau cửa kính, cả tôi và thằng Ti cứ mải miết nhổm lên mà ngắm những cánh đồng lúa mênh mông bát ngát. Loáng cái, xe đã đến Nội Bài, Phúc Yên rồi rẽ Vĩnh Yên, xe vào đường Tam Đảo (tên những địa danh tôi đọc được trên biển chỉ đường). Thấy biển đề Tam Đảo, tôi bỗng reo lên:
 
- A! Đến nơi rồi!
 
Nhưng bố nói! Chưa đến đâu con ạ! Còn mấy chục cây nữa cơ! Bây giờ bắt đầu đến đoạn đường đi khó, hai con phải ngồi ngoan và cẩn thận. Bố vừa nói dứt lời thì tôi chợt nhận ra con đường trước mặt ngoằn ngoèo như con rắn và dường như cứ hun hút đi lên. Ngồi trong xe mà cả nhà tôi cứ lắc qua lắc lại đến chóng cả mặt. Để rồi khi bố nói đã đến nơi, bước chân xuống xe mà tôi vẫn không tưởng tượng nổi đó là Tam Đảo. Một vùng đồi núi mờ mờ ẩn hiện khác hẳn với trí tưởng tượng trước đó của tôi.
 
Về khách sạn nhận phòng rồi ăn xong bữa sáng nhẹ nhàng nhờ sự khéo tay của mẹ, gia đình tôi bắt đầu hành trình "chinh phục tháp truyền hình". Ngọn tháp cao hun hút đến nỗi mẹ và em Ti phải bỏ cuộc giữa chừng còn tôi và bố dù đã lên tới đỉnh nhưng lúc xuống cũng phải nghỉ không dưới mười lần. Buổi sáng, cả gia đình tôi còn kịp đi thăm thêm vài điểm nữa trước khi về khách sạn chân tay ai cũng thấy mệt nhoài.
 
Đầu giờ chiều mẹ nói, hôm nay gia đình sẽ đi sắm một ít đồ kỉ niệm. Lúc ấy tôi mới chợt nhớ ra lời dặn của Hùng "nghệ si, cậu bạn thân nhất của tôi. Chả là Hùng thổi sáo rất hay. Biết tôi lên Tam Đảo, nó đã dặn kỹ, thế nào cũng phải mua cho nó một cây sáo trúc.
 
Ôi! Cơ man nào là đồ kỷ niệm, lại có không biết bao nhiêu đồ làm từ tre trúc. Tôi đi qua một lượt trong tiếng mời chào không ngớt rồi dừng lại trước quán hàng của một cậu bạn xem chừng trạc tuổi tôi.
 
- Bạn mua sáo đi, mang về xuôi tặng bạn bè thổi làm kỷ niệm. Cậu bán hàng mời!
 
Tôi bị ấn tượng ngay vì quán của cậu chỉ bán sáo. Cây nào cũng đề chữ "Hà Vinh - Tam Đảo" chứ không phải "Kỷ niệm Tam Đảo" như những quán tôi đã đi qua. Thấy tôi có vẻ thắc mắc, người bán hàng đoán được ý liền giải thích ngay:
 
- Hà Vinh là tên của mình. Ở đây người ta bán sáo chủ yếu để làm kỉ niệm. Còn sáo mình vừa để làm kỉ niệm vừa tặng những ai chơi được, thậm chí chơi sáo hay. Mình nghĩ tặng quà cũng nên như vậy.
 
Tôi ngớ người, người bán nói trúng ý của mình. Tôi bèn nói:
 
- Mình ở dưới xuôi lên lại chẳng biết gì về sáo, thấy cậu có vẻ cũng trạc tuổi mình nên đánh bạo ra mua.
 
- Thế cậu học lớp mấy, Hà Vinh hỏi:
 
- Năm nay mình lớp sáu.
 
- Vậy cậu ít hơn mình nhưng chúng ta cứ gọi nhau là bạn bè thôi. Nhà mình vất vả nên mình vừa học, mình vừa làm thêm giúp mẹ bằng nghề này.
 
- Em là Minh, người Hà Nội, rất vui được làm quen với anh. Nhờ anh chọn giúp em một cây sáo để tặng một người bạn của em. Bạn ấy chơi sáo được.
 
Hà Vinh chọn rất nhanh và lại còn thử cho tôi nghe vài tiểu khúc nữa. Tiếng sáo của Hà Vinh chẳng kém gì Hùng nghệ sĩ - cậu bạn được đào tạo bài bản từ lúc nhỏ. Anh Vinh nói:
 
- Mình tặng Minh một cây làm kỉ niệm, không lấy tiền đâu!
 
- Thế thì không được. Anh còn phải giúp mẹ cơ mà. Em không dám nhận đâu.
 
- Không sao Minh ạ! Thứ nhất mình chưa tặng ai bao giờ. Thứ hai, mình muốn có thêm một người bạn mới và rất vui vì biết có người chơi sáo hay và có sở thích giống mình.
 
Chiều đã muộn, tôi đành nhận cây sáo rồi ra về trong lòng cảm thấy cảm kích vô cùng. Anh Hà Vinh sâu sắc nhưng thật thà, giản dị và tốt quá.
 
Hôm sau tôi về mà không gặp anh Vinh (chắc buổi sáng anh ấy đi học). Mấy hôm sau tôi theo địa chỉ gửi cho Hà Vinh mấy cuốn sách hay. Anh thích lắm và rất cảm ơn tôi trong lá thư đáp lại. Chuyến đi Tam Đảo đã cho tôi một tình bạn khó phải từ ngày ấy. Còn Hùng nghệ sĩ thì mỗi lúc gặp tôi lại cảm ơn rối rít vì không biết mua thế nào lại được cây sáo trúc vừa đẹp vừa hay.

  Ý kiến bạn đọc

DANH MỤC

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây