Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Mượn lời Hùng Vương, em hãy kẽ lại truyền thuyết "Con Rồng cháu Tiên".

Thứ năm - 05/01/2017 03:36
Khi thấy các con đã lớn, Hùng Vương cho gọi các lang, các mị nương đến bên và kể cho các con nghe về nguồn gốc của mình.
Trước con mắt ngóng đợi của các con, nhà vua cất tiếng kể với giong tự hào: Cha của ta, tức ông nội của các con, vốn là một vị thần, con trai thần Long Nữ, tên là Lạc Long Quân. Ông nội các con mình rồng, sức khoẻ vô địch lại có nhiều phép lạ. Ông thường ở dưới nước, thỉnh thoảng mới lên sống trên cạn. Ông nội vốn là người trượng nghĩa, gặp lúc miền Lạc Việt thường xuyên bị yêu quái quấy nhiễu, ông bèn giúp dân diệt trừ Ngư Tinh, Hồ Tinh, Mộc Tinh. Khi yêu quái đã bị diệt sạch, ông còn dạy nhân dân cách trồng trọt, chăn nuôi và cách ăn ở như ngày nay các con thấy. Xong việc, người không ở lại trên cạn mà về thuỷ cung với mẹ. Chỉ khi có việc cần, ông mới hiện lên.
 
Rồi một lần tình cờ, ông nội gặp bà nội con. Khi ấy người dân quen gọi bà là Âu Cơ. Nếu như ông thuộc nòi rồng, sông dưới nước thì bà lại thuộc dòng họ Thần Nông, sống trên vùng núi cao phương Bắc. Đáng lẽ hai người khó có thể gặp được nhau. Nhưng vì nghe tiếng vùng đất Lạc Việt có nhiều hoa thơm cỏ lạ, bà liền tìm đến thăm. Đúng khi đó lại gặp ông các con. Ông bà vừa gặp đã đem lòng yêu mến rồi nên duyên vợ chồng. Hai ông bà sống trên cạn ở cung điện Long Trang.
 
Chỉ một thời gian sau, bà mang thai rồi sinh nở. Và thật lạ lùng, ta và 99 người em trai được sinh ra từ trăm quả trứng lớn trong cùng một bọc. Lạ lùng lơn, khi mới vừa chào đời, trăm anh em ta ai cũng hồng hào, đẹp đẽ, khoẻ mạnh và lớn nhanh như thổi mà chẳng cần bú mớm gì. Ta nở ra từ quả trứng đầu tiên nên được gọi là anh cả.
 
Các con biết đấy, ông nội vốn quen sống dưới nước, nay đã quá lâu trên cạn nên cảm thấy rất nhớ Thuỷ cung. Ông bèn về Thuỷ cung chơi ít lâu. Nhưng ông đi đã lâu mà mãi chưa thấy trở lại. Các anh em ta cùng bà rất nhớ ông. Đến một hôm, do quá buồn rầu, bà bèn gọi ông lên than thở:
 
- Sao chàng nở bỏ mặc thiếp và các con?
 
Cha ta buồn rầu trả lời:

- Ta vốn nòi rồng ở miền nước thẳm, nàng là giống tiên ở chốn non cao. Kẻ ở cạn, người ở nước, tính tình, tập quán khác nhau, khó mà ăn ở cùng nhau một nơi lâu dài được. Nay ta đưa năm mươi con xuống biển, nàng đưa năm mươi con lên núi, chia nhau cai quản các phương. Kẻ miền núi, người miền biển, khi có việc gì thì giúp đỡ lẫn nhau, đừng quên lời hẹn.
 
Thế là cha mẹ và anh em ta chia tay nhau từ đấy. Ta đi theo mẹ, lên miền non cao xưng vua, dựng nước, lấy hiệu là Hùng Vương, đóng đô ở đất Phong Châu, đặt tên nước là Văn Lang. Trong triều ta chia ra tướng văn, tướng võ như các con đã biết. Còn các con, con trai thì ta gọi là lang, con gái thì ta gọi là mị nương. Bao giờ ta chết, thì con trưởng sẽ lên nối ngôi ta, cũng lấy hiệu là Hùng Vương, cho đến đời con, đời cháu, đời chắt các con cũng không được thay đổi.
 
Các con hãy nhớ kĩ nguồn gốc con rồng cháu tiên của mình để luôn thương yêu, giúp đỡ lần nhau khi khó khăn hoạn nạn. Hãy cùng sánh vai để đưa đất nước lớn mạnh, hùng cường.

Bản quyền thuộc về Sách Thư Viện. Ghi nguồn sachthuvien.com khi đăng lại bài viết này.

  Ý kiến bạn đọc

DANH MỤC

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây