Bọn trẻ vừa chơi vừa hò hét, la ó om sòm. Chúng xô nhau chạy lên bãi cát rồi lại chạy xuống, tay cầm những thân cây mía mà chúng vừa bẻ trộm được quơ loạn xạ, có đứa còn dùng làm vũ khí để đánh nhau. Hai hàng cây ven đường nhìn chúng nghiêm khắc. Ông mặt trời giận dữ há to miệng nhả những tia nắng gay gắt trên đầu chúng. Cô gió làm dịu nắng trưa hè càng thổi mạnh hơn. Nhưng bọn trẻ không hề biết cảnh vật không bằng lòng với những trò chơi của chúng. Cậu bé Hòa đi ngang qua, đứng im cau mày nhìn bọn trẻ. Cũng vừa lúc ấy, có cô bé nhà nghèo bán vé số dạo từ xóm khác đi lên. Bàn tay gầy gò, khẳng khiu của cô cầm tập vé số dày cộm. Cô mặc một bộ quần áo có nhiều chỗ vá, đầu tóc bù xù, gò má hốc hác, đôi mắt sâu hoắm, nhưng tiếng rao lanh lảnh mời mọc nghe rất có cảm tình. Khi đi ngang qua bãi cát ấy, cô bé đang dõi mắt nhìn quanh bỗng nhiên kêu “ối” lên một tiếng thảm thiết và ngã quỵ xuống, nằm sõng soài trên đất. Thì ra có một thằng bé trong bọn kia đã vô tình đập một thân cây mía to tướng vào đầu cô bé.
Khi ngã xuống, đầu cô bé đã đập xuống mặt đường. Những giọt máu đỏ từ từ chảy ra. Thằng bé và bọn kia hốt hoảng bỏ chạy thục mạng về nhà. Cậu bé Hòa vội vã chạy ngang qua đường, đặt cặp xuống và đỡ cô bé lên, lay gọi. Nhưng cô bé đã nằm bất động. Hòa lo lắng, sợ sệt vô cùng trước tình cảnh của cô bé. Hòa đưa mắt nhìn ra đường kêu cứu mọi người đến cứu giúp cô bé. Nhưng mọi người ở xa quá không nghe thấy tiếng kêu của Hòa. Hòa quýnh quáng, cuống cuồng lên, chẳng còn biết phải xử trí thế nào. May thay, lúc đó có một người đi qua bèn chỉ nhà cô bé cho Hòa. Hòa vừa mừng vừa lo, không chần chừ gì nữa bèn bế xốc cô bé lên và chạy như bay về hướng tay chỉ của người ấy. Cô bé cũng trạc tuổi chín mười nhưng có vẻ rất nhẹ so với Hòa, một cậu học sinh mười một tuổi. Đang chạy, bỗng một cơn mưa lớn ập xuống. Cơn mưa mỗi lúc một to chặn bước đi của Hòa. Không còn cách nào khác, Hòa đành ôm cô bé vào một mái hiên nhà nọ để trú mưa. Máu ở đầu cô bé càng chảy nhiều hơn. Hòa vội lấy chiếc khăn tay của mình ra đắp vào chỗ vết thương của cô bé. Hòa lo không biết sách vở trên lưng mình có bị ướt không. Kim đồng hồ hôi hả quay nhanh mà Hòa không hề biết. Bỗng ba tiếng trống “tùng... tùng... tùng!” vang lên giòn giã, thúc giục. Hòa giật nảy mình nhìn đồng hồ thì đã thấy đến giờ vào lớp. Hòa định đặt cô bé xuống và chạy đến trường, nhưng bài học đạo đức cô giáo giảng về cứu người hoạn nạn lại văng vẳng bên tai Hòa. “Cứu người là phải cứu đến cùng, nếu mình đến lớp muộn, chắc cô sẽ thông cảm thôi! ”.
Một lúc sau, cơn trời như thương tình, mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn. Hòa ôm cô bé tiếp tục chạy. Chẳng mấy chốc, Hòa đã đến xóm nhà của cô bé. Xóm này quả là một xóm nghèo. Đó đây chỉ có những mái nhà tranh lụp sụp nghèo nàn, những hàng quán nhỏ bé vắng khách. Nhà cô bé ở sâu trong một con hẻm nhỏ quanh co vòng vèo. Phải khó khăn lắm Hòa mới tìm được nhà cô bé. Đó là một ngôi nhà nhỏ xíu, xiêu vẹo, mục nát, trong đó, mẹ cô đang bị bệnh nằm liệt giường, mắt nhắm nghiền, hơi thở khò khè nặng nhọc. Ba cô bé này đi đạp xích lô vắng nhà. Hòa thương cảm vô cùng trước tình cảnh nhà cô bé. Tay chân Hòa mỏi rã rời. Hòa đặt cô bé nằm xuống chiếc chiếu rách và nhớn nhác chạy đi tìm thuốc rửa vết thương cho cô bé. Nhưng lục lọi khấp nhà vẫn không tìm được một miếng bông nào. Hòa liền ba chân bốn cẳng chạy về nhà lấy bông và thuốc cho cô bé. Mẹ Hòa sửng sốt, ngạc nhiên vô cùng khi thấy đã muộn giờ mà con mình vẫn chưa đến lớp. Bà vặn hỏi mãi, Hòa mới thẹn thùng kể hết câu chuyện cho mẹ nghe. Khi đã hiểu ra tất cả, mẹ Hòa mỉm cười âu yếm và đi lấy bông, thuốc giúp con. Sau đó Hòa chạy như bay đến nhà cô bé mang theo bông và thuốc. Đến nơi thì mẹ cô bé đã tỉnh dậy. Bà bảo Hòa hãy mau đến lớp kẻo cô giáo phạt, để cô bé bà lo. Hòa chào mẹ cô bé rồi quáng quàng chạy đến trường. Phải nặn nỉ hết lời, Hòa mới được bác gác cổng mở cổng cho vào. Vừa đặt chân vào lớp, Hòa đã bất gặp ngay ánh mắt nghiêm khắc của cô giáo, các bạn thì tỏ vẻ lạnh lùng. Hòa rụt rè kể cho cô và các bạn nghe câu chuyện. Nghe xong, cô giáo và các bạn liền thay đổi sắc mặt, nhìn Hòa với ánh mắt trìu mến, chứa chan tình cảm. Cô giáo tuyên dương, khen ngợi Hòa trước cả lớp. Đến chiều, Hòa và các bạn lại gom góp tiền đến tặng hai mẹ con cô bé. Hai mẹ con cô bé ấy cảm động không nói lên lời, chỉ biết cám ơn cậu học sinh Hòa tốt bụng.
Cậu bé Hòa thật đáng yêu đáng quý biết chừng nào. Cậu đã không quản gian lao, khó nhọc mà cứu giúp cô bé nhỏ. Hành động của Hòa là một tấm gương sáng cho chúng ta noi theo. Hòa thật xứng đáng được ghi tên trong vườn hoa đạo đức.