Sinh nhật tôi là ngày mùng mười tháng mười. Ông ngoại thường đùa rằng năm nào thủ đô Hà Nội cũng tưng bừng kỉ niệm sinh nhật Thu Trang. Còn bố mẹ thường tổ chức cho tôi một lễ kỉ niệm nho nhỏ trong gia đình.
Hôm tròn bảy tuổi, tôi cũng hồi hộp chờ nhận những lời chúc và quà tặng của ông bà nội ngoại, của bố mẹ như mọi năm. Tôi chưa bao giờ mời các bạn của mình dự và năm ấy cũng thế. Trong khi cả gia đình đang vui vẻ quanh bàn ăn hoa quả bánh kẹo thì trời đổ mưa. Tôi cùng chẳng để ý đến chuyện đó. Tôi sung sướng bóc những gói quà: một em búp bê thật xinh, một bộ đồ nấu ăn bằng nhựa với đủ cả bếp ga, dao, thớt, nồi xong, bát đũa..., một chiếc mũ màu hồng, một bộ váy trắng trông đẹp ơi là đẹp.
Chợt có tiếng chuông, tôi chạy ra mở cửa. Trước mắt tôi là Thư, cô bạn ngồi cùng bàn. Bạn ấy ướt lướt thướt. Tóc bết dính trên trán, trên má. Nước từ trên đầu, trên áo quần nhỏ từng giọt xuống sàn nhà. Nhưng nụ cười bừng sáng cả khuôn mặt. Cô bạn thẹn thùng bảo tôi:
- Mưa to quá, tớ đứng trú một lúc mà vẫn không thấy tạnh. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Thế rồi đôi tay vẫn giấu đằng sau đưa ra phía trước: một cây xương rồng tròn tròn bằng nắm tay được trồng trong chiếc bát ăn cơm. Mấy giọt nước mưa vẫn còn đọng trên lớp gai mềm, long lanh như nhưng hạt thủy tinh. Thấy tôi vẫn đứng ngớ ra, Thư cười bảo:
- Tớ trồng được một tháng rồi đấy, tặng cậu nhân ngày sinh.
Tôi cầm cây xương rồng mà thấy cảm động quá. Không ngờ bạn ấy biết sinh nhật tôi mà đến chơi, lại tặng món quà thú vị này. Mẹ tôi lấy khăn lau mặt cho Thư, rồi giục tôi mang quần áo cho bạn thay. Chúng tôi cùng cả nhà ăn uống vui vẻ rồi bố lấy áo mưa chở cô bạn ấy về.
Hơn năm năm đã qua, cây xương rồng vẫn ở trên ban công phòng tôi. Nó đã to hơn và được mẹ chuyển sang “nhà” mới - một chậu hoa bằng sứ. Tôi yêu cây xương rồng ấy và luôn nhớ về hình ảnh cô bạn nhỏ bé với mái tóc ướt bết dính trên trán, trên má, quần áo ướt lướt thướt đang nở nụ cười.