Cuối tuần nào lớp tôi cũng tổ chức một buổi sinh hoạt để tổng kết. Nhưng không giống lớp khác, lớp tôi không mất nhiều thời gian để kiểm điểm, chúng tôi luôn tự giác nên cô giáo rất yên tâm và hài lòng, cô giáo cho mỗi tổ trong tuần tổ chức một buổi sinh hoạt theo chủ đề. Vì thế ai cũng mong đợi đến tiết sinh hoạt. Đặc biệt là buổi sinh hoạt kỉ niệm ngày quốc tế phụ nữ vừa qua, thật nhiều ấn tượng.
Hôm đó, không gian lớp học lung linh như một ngôi nhà cổ tích với nhiều mảng màu sặc sỡ. Có lẽ các bạn nam lớp tôi đã mất rất nhiều công sức để chuẩn bị. Mọi người ai cũng vui mừng, hồi hộp. Cuối cùng tiết sinh hoạt cũng đến rồi. Trong khi chuẩn bị các bạn nữ lớp tôi đều phải “di cư” ra bên ngoài, chúng tôi bàn tán và chờ đợi sự bất ngờ từ các bạn trai. Một lúc sau, mọi thứ được chuẩn bị chu đáo, chúng tôi vào lớp. Vừa bước đi chúng tôi vừa nhìn ngó xung quanh, dường như không có gì thay đổi nhiều. Thế là bao hứng thú biến mất đâu hết, về chỗ ngồi bỗng Lan hét to lên khiến chúng tôi chú ý: “Oa! Đẹp quá! Đẹp chưa các cậu ơi!” Chúng tôi vội chạy về chỗ mình. Thì ra những món quà ngộ nghĩnh, dễ thương ấy được các bạn trai để dưới ngăn bàn cùng với một tấm thiệp với lời chúc đầy ý nghĩa. Ai cũng mãi mê với món quà xinh đẹp của mình. Vừa lúc đó, cô giáo chủ nhiệm vào cửa lớp. Cả lớp yên lắng rồi “phụt”, bao nhiêu pháo giấy được bắn ra, bay vui nhộn trong lớp học. Cả lớp cùng nắm tay nhau, chạy nhảy, cười nói rộn rã xung quanh cô. Chúng tôi tặng cô những khúc ca, lời chúc tốt lành. Nam, lớp trưởng có vẻ ngại ngùng khi tiến đến tặng cô bó hoa tươi thắm. Nhìn mặt nó khiến chúng tôi cứ cười rúc rích, không biết cậu lớp trưởng “oai phong” mọi hôm đi đâu mất rồi. Còn cô giáo thì vui mừng khôn xiết. Ánh mắt cô nói lên tất cả, cô nhìn chúng tôi trìu mến, xúc động không nói nên lời. Mặc dù không nói nhưng chúng tôi đều hiểu tình yêu cô dành cho lớp vì cô là người mẹ thứ hai của tất cả chúng tôi mà.
Trong không khí vui nhộn của buổi kỉ niệm, các bạn trai còn có nhiều tiết mục hay tặng cô và các bạn gái. Trước khi chính thức bắt đầu, lớp phó Giang dõng dạc bước lên bục giảng tuyên bố lí do. Nhìn cái vẻ cố tỏ ra nghiêm trang của anh chàng lớp phó lém lĩnh làm cho cô và các bạn gái không nhịn được cười. Và bất ngờ nhất với chúng tôi là vở kịch do chính các bạn nam “sản xuất” và biểu diễn. Thật bất ngờ trước tài nghệ của các bạn trai lớp 6A. Những tràng pháo tay giòn giã vang lên khích lệ. Vở kịch khép lại, tiếp theo là những mục áo thuật của Kiên “sâu”, đơn ca “lãng xẹt” của Trọng “béo”, dàn hợp ca “Ve sầu” vui nhộn....Tiết mục nào cũng làm cho lớp cười ngả nghiêng. Nhưng có lẽ dấu ấn khó quên nhất trong tôi là hình ảnh của Hùng “còi”.
Hùng vốn mồ côi mẹ từ nhỏ, bạn ấy dang ở với bà. Hùng vốn bị coi là học sinh cá biệt của lớp tôi. Nhưng ai cũng hiểu Hùng chỉ cố tỏ ra gây chú ý thôi, Hùng rất hiếu thảo và tốt với mọi người nữa. Buổi liên hoan hôm ấy, lúc sắp kết thúc, cả lớp im lặng khi thấy Hùng đi về phía cô giáo. Hùng nhìn xuống một hồi lâu không nói. Cô giáo nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hùng. Cậu ấy lí nhí nói với cô: “Em xin lỗi cô và cả lớp vì thời gian qua luôn phá phách và lười học khiến cô buồn phiền. Cô giống như mẹ của em, các bạn như anh chị em của em, em rất yêu quý lớp mình... Em rất cần có mọi người bên cạnh...” Nói đến đây thì Hùng nấc lên nghẹn ngào làm cả lớp xúc động, mắt cô giáo thì đỏ hoe... Cô ôm Hùng vào lòng âu yếm. Cả lớp tôi không ai nói gì nhưng đều hiểu cả. Hùng vẫn luôn là anh em của chúng tôi. Có mấy bạn gái bỗng cùng khóc theo.... Trong khi đó tiếng trống trường đã vang lên. Học sinh các lớp ùa về. Họ nhìn vào lớp tôi với cặp mắt ngạc nhiên, tò mò. Còn chúng tôi, mọi người đều vui vẻ cùng nhau dọn dẹp lớp. Cô giáo cũng ở lại khiến chúng tôi thật sự cảm thấy đây là đại gia đình đáng yêu nhất.
Buổi sinh hoạt đà kết thúc. Nó để lại trong lòng mọi người dấu ấn khó quên. Nó thật thú vị, ý nghĩa và cho chúng tôi nhiều bài học. Tôi hi vọng tiết sinh hoạt nào lớp cùng thành công như thế.