- Tối rồi còn đi đâu thế ?
- Đi săn con nai - người đi săn vui vẻ trả lời.
Suối giật mình bảo:
- Con nai hay đến đây soi gương lắm ! Là bạn đấy. Đừng bắn con nai ! Người đi săn vờ như không nghe, lầm lũi bước đi.
Đi đến gốc trám, anh ngồi xuống, hạ đèn rồi đợi. Cây trám hỏi :
- Đến chơi với tôi đấy à ?
- Không phải !
- Thế đi đâu mà tối thế ? Ở đây vắng quá, chẳng có ai đến chơi. Đến mùa quả chín mới được nhìn thấy con nai, sắp đến lúc nai về đây !
- Thì đang đợi để bắn con nai mà !
- Sao !
- Cái đèn này để rọi cho nai chói mắt đấy ! Còn cái súng này để bắn !
- Đừng ác vậy ? !
- Thịt nai ngon lắm mà !
Cây trám rưng rưng, giọng giận dữ:
- Thế thì cút đi !
Người đi săn không để ý đến những tiếng rì rào tức tưởi trên cây trám. Anh đợi.
Thế rồi trên lưng đồi sẫm đen dưới ánh trăng, bóng con nai hiện rõ dần ánh đèn. Con nai đẹp quá. Người đi săn quên mất thịt nai ngon, quên mất súng đã giương. Người đi săn nhớ lại giọng năn nỉ của suối, lời trách hờn của cây trám: muông thú và cây cỏ trong rừng là bạn ta, sao ta lại thèm ăn thịt bạn?
Con nai lặng yên, trắng muốt trong ánh sáng, đẹp lộng lẫy. Người đi săn mải ngắm con nai, mồ hôi đầm trên trán. Cây súng trong tay tụt xuống, chiếc đèn trên trán lệch đi. Con ngũ giật mình, co cẳng chạy mất hút. Người đi săn vội vàng, luống cuống sửa lại đèn, giương lại súng, nhưng con nai mất hút rồi. Anh lững thững xuống đồi.
Cây trám mỉm cười.
- Thế chứ ! Thôi, chúc ngủ ngon!
Con suối róc rách cười :
- Con nai đẹp thế mà... về ngủ ngon nhé !...
Lát sau người đi săn đã ngồi trước bếp lửa. Khẩu súng, bao đạn, chiếc đèn lại treo lên. Đêm ấy, trong giấc ngủ, anh chiêm bao thấy con nai. Chưa bao giờ thấy một con nai đáng yêu đến thế!