Muôn vật vỗ tay như sấm khi thủ lĩnh Cóc lại nhắc tới lời hứa của Ngọc Hoàng. Sau tiếng hô:
“Vạn tuế” của muôn loài, Cóc trịnh trọng nói: “Tôi xin giới thiệu võ tướng Hổ thuật lại cho chư vị nghe trận đánh dữ dội diễn ra trước cửa Thiên đình... “.
Tôi vừa đứng dậy thì nghe tiếng vỗ tay lại nổ ra liên hồi. Tự nhiên tôi thấy lúng túng, hồi hộp quá. Tôi nói:
“Kính thưa thủ lĩnh tài ba! Thưa chư vị gần xa kính ái! Tôi là Hổ vằn xin thay mặt các chiến hữu quả cảm anh hùng là anh Cáo, bác Gấu, cô Ong, chàng Cua kể lại chiến công rất đáng tự hào của chúng tôi tại Thiên đình. Hành trình xa lắc. Đói và khát, mệt và mỏi. Thủ lĩnh Cóc đi tiên phong, ân cần động viên chúng tôi tiến bước. Phải vượt qua những đỉnh núi chon von. Phải đi trong mây mù. Phải leo lên những cầu vồng bảy sắc. Chúng tôi đi mãi rồi cũng đến được vương quốc Ngọc Hoàng. Những vườn đào tiên đỏ ối thơm ngát. Những con suối róc rách chảy nghe du dương như tiếng đàn. Cung điện, tường thành, đường sá đều bằng vàng, bằng ngọc lấp lánh.
Trong lúc chúng tôi loá mắt trước cảnh Thiên đình tráng lệ thì thủ lĩnh bài binh bố trận, giao cho chúng tôi mỗi người một nhiệm vụ, nhất nhất phải theo lệnh chỉ huy. Thủ lĩnh khai chiến bằng ba hồi trống dài, rồi leo lên ung dung ngồi trên mặt trống. Thiên đình náo động. Thiên lôi ra rồi lại vào mặt đằng đằng sát khí. Tiếng Ngọc Hoàng ra lệnh như sấm sét. Tức thì một con gà mào đỏ xông vào thủ lĩnh chúng ta. Theo ám hiệu, anh Cáo nhảy xổ tới cắn cổ gà cắp đi. Ngọc Hoàng nổi giận sai chó ra trận. Chó ngao nhà trời dữ lắm, răng nanh nhọn hoắt. Theo lệnh chỉ huy, Gấu xông lên bóp chó chết tươi. Như lửa đổ thêm dầu, Ngọc Hoàng cử Thiên Lôi ra trị Gấu.
Hắn mới hùng hổ giơ lưỡi tầm sét lên, chưa kịp bổ xuống đã bị cô Ong bay ra đốt cho túi bụi, la hét inh ỏi. Thiên Lôi hoảng hốt nhảy vào chum nước để tránh Ong, ai ngờ lại bị chàng Cua cắp. Hắn lồng lộn nhảy ra khỏi chum nước, liền bị tôi vồ lấy xé xác. Thủ lĩnh đánh trống liên hồi. Cửa Thiên đình thành bãi chiến trường tan hoang...
Ngọc Hoàng thất thế đành nhượng bộ, mời thủ lĩnh Cóc vào. Cóc tuyên bố là rất yêu chuộng hoà hình, chiến tranh vừa xảy ra là bất đắc dĩ. Cóc yêu cầu Ngọc Hoàng làm mưa để giúp trần gian chống hạn. Ngọc Hoàng nhận lời, ban cho chúng tôi lương thực để ăn đường lúc trở về. Tiễn Cóc ra về, Ngọc Hoàng ân cần căn dặn:
“Lúc nào hạ giới nắng hạn, cậu nhớ nghiến răng báo cho ta biết nhé”! Tôi vừa dứt lời, cả đại hội vỗ tay như sấm. Tiếng hô:
“Cóc vạn tuế” kéo dài. Bầy chim vàng oanh xinh đẹp, duyên dáng hát lên bài ca. Cả đại hội cùng hát theo:
“Con Cóc là cậu ông Trời,
Hễ ai đánh Cóc thì Trời đánh cho”.