Chú có một bộ lông trắng như cước lại được lớp da trắng mịn làm nền, trông chú vốn đã trắng lại càng trắng hơn. Nhìn từ xa, chú giống như con bạch mã non vài tháng tuổi vậy. Mỗi lần sục vào máng cám ăn y như một ống hút khổng lồ làm sôi lên những bọt nước như bong bóng của những cơn mưa mùa hạ, Chỉ một thoáng, máng cám đã nhẵn thín như ai chùi. Cái bụng của chú mới bệ vệ, nặng nề làm sao! Từ máng cám đến góc chuồng chỉ độ ba sải tay của em mà chú phải ì à ì ạch một lúc sau mới lết tới được, rồi ngả bịch xuống nền chuồng, mũi miệng thi nhau thở. Những lúc như thế, nhìn đôi mắt của nó toàn tròng trắng cứ đờ đẫn ra y như chú đang ở trạng thái phê phê, thật buồn cười.
Còn hai cái tai thì như hai cái lá mít phất qua phất lại như cám ơn mọi người cho chú chén những bữa no say mãn nguyện như thế. Mỗi lần đi học về, em không quen ra vườn cắt rau đem vào cho chú một ôm to tướng. Chú vừa nhai rào rào vừa ve vẩy cái đuôi bông lau có vẻ thích thú lắm.
Chỉ còn một tháng nữa là xuất chuồng, mẹ bảo: “Con ráng phụ chăn lợn cho chóng lớn, mẹ sẽ mua cho con đôi bông tai đeo cùng chúng bạn vào dịp sinh nhật tới”.