Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Hãy tả lại một con vật nuôi mà em yêu quý nhất (Con chó)

Thứ tư - 10/10/2018 04:12
Nó tên là Lai, cái tên mà em đặt cho nó khi nó còn bé tí tẹo. Ba bảo: “Giống chó này quý lắm con ạ! Ba dặn đi dặn lại nhiều lần, với lại ở chỗ thân quen bác ấy mới ưu tiên cho mình con Lai này đấy, ráng mà nuôi dạy cho kĩ!”.
Mới đó mà đã một năm rồi, con Vện lớn nhanh trông thấy. Càng lớn cu cậu càng đẹp mã. Ở xóm em, chỉ một mình cậu mới có bộ áo khoác khác đời, lằn vằn những sọc trắng, nâu, xám y như một con hổ quảng cáo trên màn hình nhỏ vậy. Cả nhà thường gọi nó là Lai còn khách đến nhà thấy tấm áo vằn của cậu, ai cũng gọi là Vện. Bởi vậy mà có lúc gọi chú là Lai hay Vện chú đều biết cả. 

Con Lai mang trong mình hai dòng máu. Mẹ nó vốn là một giống chó vện thường. Còn cha chú – một giống chó bẹc-giê rặt, bởi chú cũng cao lớn, thon dài, lực lưỡng không kém gì giống nòi của cha nó. Cái đầu của chú trông như cái yên xe đạp Trung Quốc với hai cái tai như hai lá mít dựng đứng. Đôi mắt thì trong xanh như màu nước biển, chứa đựng tất cả sự tinh khôn và nhạy cảm của một giống chó săn mà ta thường thấy ở những con chó của các chú công an nuôi dạy. Cái mũi tuy không khác gì lắm với cái mũi chó thường, chỉ có to và dài hơn chút đỉnh nhưng đây lại là cơ quan đặc biệt quan trọng, giúp chú đánh hơi phát hiện những mùi vị hết sức tinh tế mà giống chó thường rất hiếm con có được. Có một lần em thử tài chú, cho chú ngửi chiếc khăn mùi xoa của em, rồi em giấu ở trên cành cây nhãn bắt chú đi tìm. Em vừa ngồi học bài, vừa theo dõi. Chỉ năm phút sau, chú đến ngay cành nhãn, định hướng mật lúc, chú đến ngay cành nhãn có chiếc khăn, khịt khịt vài cái rồi giơ hai chân trước, vít cành nhãn xuống, ngậm chiếc khăn, phóng vào nhà. Em giả vờ không để ý, cắm cúi vào học. Chú đến bên, dùng hai chân trước, cào nhẹ vào đầu gối em, còn cái miệng thì phát ra một âm thanh là lạ. Em quay lại, đưa tay ra đón nhận chiếc khăn rồi xoa đầu chú. Nhìn vào đôi mắt, trong xanh của chú, em cảm thấy như trong đôi mắt ấy một niềm vui đang nhảy nhót reo vang. “Mày giỏi lắm, tinh khôn lắm Lai ạ! Tao không ngờ mày tài đến thế!” 

Hằng ngày, con Lai ở nhà với em vào buổi sáng. Mỗi lần có người lạ đến, chú thường phóng ra trước đứng chắn ở cổng, sủa ầm ĩ, đợi em bước ra mới ngưng lại, thăm dò thái độ của chủ đối với khách. Thấy con chó vằn vện, to cao ai cũng ngại. Nhưng con Lai hiền và biết điều lắm. Khách lạ chẳng bao giờ chú cho lọt qua cửa, đứng chặn lại đợi em hoặc ba mẹ ra, chú mới chịu nhường lối. Còn với khách thân quen, Lai nhảy cẫng lên, cái đuôi thì ngoe nguẩy, miệng kêu ư ử. Có lúc, nó đi bằng hai chân sau, rồi đưa chân trước cho khách cầm rung rung một cách điệu nghệ, y hệt như kiểu bắt tay của người lớn khi gặp nhau vậy. Ai cũng bảo: “Con Vện đón khách tuyệt vời lắm”. : Nghe khách khen Vện mà em thấy mát cả lòng. Cái điệu bộ đón khách ấy, em đã tập cho Vện ngay từ nhỏ mỗi khi đi học về. Và bây giờ cũng vậy, về đến cổng em đã thấy chú phóng từ bậc cửa, chạy ào đến em, vẫy đuôi rối rít, rồi đưa “tay” cho em bắt. Đi đâu chú cũng muốn theo em không muốn rời. Chỉ trừ những buổi đến trường, chú tiễn em ra đến ngõ, buồn bã đứng nhìn theo cho đến lúc em đi khuất mới thôi.

Em nghe người lớn nói: không có một loài vật nào trung thành với chủ như giống chó. Bây giờ em mới cảm thấy đầy đủ điều đó. Đối với em, con Lai còn có thêm những tính tốt nữa, đó là sự ngoan hiền, tinh khôn. Em quý và yêu con Lai ở tất cả những đức tính ấy. Thật là con chó tuyệt vời.

  Ý kiến bạn đọc

DANH MỤC

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây