Đó là một ngôi nhà nằm khiêm tốn trong khu tập thể bệnh viện 354, cách trường em học khoảng hai ki-lô-mét. Nó được xây cách đây ba năm nhưng trông còn rất hấp dẫn. Tường nhà được phun sơn hồng nhạt nên bền màu và sáng sủa lắm. Cánh cửa chính ra vào mới được bố em sơn lại tuần trước, trông mới và bóng nhoáng. Cửa kính, cửa chớp đều dược mẹ em lau chùi sạch bóng. Ngôi nhà của em được xây thành hai tầng, tầng một là phòng khách và bếp. Giữa phòng khách dược kê bộ sa lông màu nâu trông thật trang nhã. Trên bàn, mẹ em đặt một lọ hoa tươi làm cho căn phòng càng thêm sinh động. Trên tường có treo bức tranh phong cành một vùng quê ven biển chiều hoàng hôn. Phía tường đối diện là một bức tranh động của Trung Quốc trông thật hài hoà. Kia nữa, chiếc đồng hồ quả lắc ông bà em để lại lâu lắm rồi, sau mỗi giờ lại buông những tiếng chuông thánh thót, ngân nga. Phía trong là gian bếp có một bàn ăn đặt cạnh đó. Mẹ em sắp xếp rất gọn gàng và sạch sẽ: một chạn bát mi-ni, một bộ bếp ga nhỏ và tủ lạnh để đồ ăn... Tầng hai có hai phòng: một phòng của bố mẹ và một phòng dành riêng cho em học tập, nghỉ ngơi. Trên tầng hai phòng của bố mẹ em có kê một giường ngủ, một tủ đựng quần áo, một bàn làm việc. Ô cửa sổ trông về hướng Nam làm cho căn phòng này luôn luôn thoáng mát. Bố mẹ em xếp đặt rất ngăn nắp, trông căn phòng này lúc nào cũng sạch sẽ và ấm cúng. Phòng dành cho em được bố mẹ quan tâm nhiều hơn cả. Năm ngoái, bố mua về cho em một bộ bàn ghế có gắn cả giá sách rất tiện lợi. Em thích lắm! Nằm cạnh chiếc giường xinh xinh là chiếc tủ đựng quần áo. Mẹ em luôn nhắc nhờ và giúp em sắp xếp đồ dạc gọn gàng. Chỗ nào trong ngôi nhà, em cũng thấy yêu thích, tuy nó không có nhiều đồ đạc sang trọng nhưng có đủ tiện nghi và thoáng mát.
Em yêu quý tổ ấm của em. Nó gắn bó với em như người ruột thịt, sống ở ngôi nhà này, cả nhà em đều thương yêu nhau.