Anh cả là người tôi thương và khâm phục nhất. Trong nhà, tôi cũng là người anh rất cưng chiều. Hai anh em rất hợp nhau nên bố mẹ vẫn trêu tôi, khi nào anh lấy vợ không được “giành” anh với chị dâu đâu nhé. Lúc đó tôi tự tin răng: “Con không sợ. Anh cả yêu con nhất mà”. Câu ấy tôi cảm giác như mới nói hôm nào thế mà anh tôi đã sắp cưới. Tôi hơi tủi thân nhưng cũng rất vui. Nhưng người vui nhất là ông anh tôi. Anh vui hơn cả ngày nhận được tin báo đỗ hai trường đại học nữa.
Buổi tối trước ngày lễ chính thức, anh tôi đi đi lại lại rất nhiều để lo công việc. Anh tỏ ra là một người đàn ông chín chắn và trưởng thành. Mọi công việc anh sắp xếp rất chu đáo. Dù mệt nhưng khuôn mặt anh vẫn sáng lên sự vui mừng. Anh vẫn hài hước, hóm hỉnh như mọi khi, những câu chuyện cười của anh làm mọi người cười rộ nên mọi công việc bỗng trở nên nhẹ tênh. Đêm hôm đó, anh không ngủ được, cứ chập chờn mong đợi... Cuối cùng, trời cũng sáng.
Hôm đó, thời tiết rất ủng hộ lễ cưới của anh tôi. Nắng vàng dịu nhẹ, gió thổi mơn man... Từ sáng sớm đã không thấy anh đâu. Thì ra anh đi lo công việc ở bên nhà cùng các bác. Đến giờ khách đến, anh gọn gàng trong bộ com lê xanh sẫm với áo sơ mi trắng thật lịch sự nhưng cũng rất khỏe khoắn. Chiếc nơ cài ở cổ áo khiến anh thêm nổi bật. Là tâm điểm nên anh tôi được mọi người chú ý. Ai cũng trầm trồ khen “chú rễ” đẹp trai khiến anh xấu hổ. Nhưng anh tôi cũng vốn là một chàng trai rất bảnh.. Dáng người cao ráo, nước da ngăm ngăm khỏe mạnh, khuôn mặt thông minh toát lên vẻ khảng khái, ngay thật. Nhất là đôi mắt, đôi mắt đen và rất đẹp. Chàng trai ấy hôm nay làm chú rễ nên càng bảnh hơn. Anh cười rất tươi khi trò chuyện và tiếp khách. Anh đi mời rượu từng bàn, nhận lời chúc mừng của họ hàng, làng xóm. Hơi men cùng ngất ngây hạnh phúc nên anh hơi đỏ mặt. Bữa tiệc kéo dài đến gần trưa...
Có lẽ trọng đại nhất trong cuộc đời anh là giây phút anh tôi đón chị dâu về. Đứng cạnh cô dâu xinh đẹp, anh hơi bối rối. Có lúc anh đứng ngây khiến mọi người cười rộ. Anh lúng túng, “ngượng ngùng” khi đặt lên má cô dâu một nụ hôn nhẹ. Hai anh chị ấy thật đẹp dôi, cô dâu trong bộ váy trắng ngà đơn giản nhưng không kém phần lộng lẫy, còn anh tôi mặc bộ complê thật oách. Nụ cười không ngừng nở trên môi anh. Có lẽ do hồi hộp mà những giọt mồ hôi nhỏ đã lấm tấm trên trán, chị dâu nhẹ nhàng thấm cho anh. Nhìn họ hạnh phúc làm sao.
Tôi rất yêu anh trai mình nhưng sẽ không bao giờ “giành” với chị dâu như bố mẹ vẫn trêu. Tôi sẽ chúc phúc cho hai anh chị vì anh là người tôi yêu nhất. Nhìn anh hạnh phúc cả nhà tôi rất vui mừng.