Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Cảm xúc vui buồn tuổi thơ

Chủ nhật - 15/09/2019 04:38
Dàn bài
1. Mở bài
- Được dịp về quê chơi, tôi bỗng nhớ về những kỉ niệm ngày nào thuở ấu thơ của mình.
2. Thân bài
- Hồi tưởng lại về những kỉ niệm tuổi thơ có biết bao là kỉ niệm vui buồn lẫn lộn.
a. Kỉ niệm vui
- Khi bé, chúng tôi rất thích chơi một trò chơi dân gian đó là trò “Banh đũa”.
- Nếu ai chơi thua thì sẽ được dùng đũa để “nẻ” chân người thua.
- Lần đó, tôi chơi chung với nhóm bạn trong đó có một đứa mà tôi ghét nhất.
- Tôi cố gắng chơi thật tốt, và cuối cùng tôi đã chiến thắng.
- Khi nẻ đến lượt tên đáng ghét đó, chắc tại cái tính hắn giống công tử bột nên khi quăng/trái banh lên cao chuẩn bị lấy đũa để nẻ, tôi la lớn, thế là hắn khóc một trận ngon lành mặc dù tôi chưa kịp nẻ hắn.
- Giờ nghĩ lại kỉ niệm hồi 9 tuổi ấy, thật dễ thương làm sao!
b. Kỉ niệm buồn
- Thuở nhỏ, ai mà chẳng có một người bạn thân thương để sẻ chia những tâm sự vui buồn.
- Tôi cũng có một người bạn rất thân thiết.
- Thế nhưng, năm đó, người bạn này phải chuyển nhà sang chỗ mới nên tôi và bạn hẹn gặp nhau ra ngoài cây cầu khỉ quen thuộc.
- Gặp bạn, trong lòng tôi chất chứa biết bao cảm xúc.
- Trước khi gặp bạn buổi cuối cùng này, tôi đã làm một con rô-bôt bằng hộp thuốc lá rất dễ thương để tặng bạn làm kĩ niệm.
- Còn bạn thì tặng tôi một cây viết máy rất đẹp.
- Tới giờ bạn đi, mắt tôi ngân ngấn nước mắt.
- Và đến tận bây giờ, tôi đã mất liên lạc với người bạn này.
c. Cảm nhận về tuổi thơ
- Tuổi thơ là giai đoạn hồn nhiên, vô tư của một con người. Chúng ta cần nên trân trọng điều đó.
- Và những kỉ niệm tuổi thơ của chúng ta sẽ là hành trang cùng ta trên bước đường sau này.
- Dù đó là kỉ niệm vui hay kỉ niệm buồn thì đó đều là những kỉ niệm rất đẹp.
3. Kết bài
- Mỗi lần nghĩ tới tuổi thơ lòng tôi chợt bồi hồi, xao xuyến.
- Tôi hứa sẽ mãi ghi sâu trong lòng những kí ức tuyệt đẹp một thời tuổi thơ của mình.
Bài làm 1
Đã bao lâu rồi, tôi chưa được về thăm ngoại của mình. Kể tự khi tôi bắt đầu vào năm học mới thì không khi nào tôi rãnh. Tôi thật vui là đã được trở lại quê hương này. Đứng trước dòng sông hiền hòa, nhìn những bé nhỏ đang bơi lội hồn nhiên dưới dòng sông ấy, lòng tôi lại cảm thấy nao nao.

Tôi đi quanh làng xóm thấy mọi thứ đã thay đổi. Từ những ngôi nhà lá đơn sơ, giờ đây đã trở thành những căn nhà cao tầng. Tôi nhớ nơi này biết bao. Bụi tre ngày ấy với những kỉ niệm thân thương gắn bó với lũ trẻ chúng tôi bởi vì hồi đó chúng tôi thường hay ra gốc tre này để chơi trốn tìm. Dòng sông đầu làng là kỉ niệm tôi nhớ nhất. Tôi và lũ bạn thường ngồi ở bờ sông để té nước. Cảm giác ấy thật tuyệt. Nó mát rượi. Tâm hồn tôi cũng dâng lên theo dòng sông thương yêu ấy. Nhìn tiếp xung quanh tôi thấy một ngôi trường mầm non nho nhỏ. Tôi bỗng nhớ đến ngày trước mình ngày đầu tiên tới lớp. Lần đầu tiên đi học tôi cũng khóc nhè như bao bạn khác. Nhưng khi được cô dẫn dắt chúng tôi vào lớp thì cái cảm giác sợ sệt kia đã không còn nữa. Nghĩ tới thời điểm hiện tại, ngày mà tôi về thăm ngoại lại rơi trúng vào ngày trung thu. Tôi chơi trung thu với các bạn rất vui. Có điều là anh chị em tôi thường mua nhiều đèn cầy để làm thành hình trái tim lớn. Quây quần bên hình trái tim đó, tôi bỗng cảm thấy ấm áp làm sao! Chúng tôi cùng nhau hát vang bài hát “Tết Trung thu”, cùng đốt đèn rước trăng, những ngọn nến sáng bừng cả xóm làng. Nhớ tới những kỉ niệm tuổi ấu thơ ấy sao nước mắt tôi muốn trào ra.

Đi hết cả làng, tôi thấy nơi đây dường như đã khác đi nhiều nhưng những kỉ niệm thì không bao giờ khác được. Kỉ niệm buồn, vui đều làm tôi nghẹn ngào. Có một lần tôi tập chạy xe đạp gần bên một con sông. Xém chút nữa khi tập chạy, tôi bay ra con sông luôn rồi. May mắn lúc đó là có anh Tâm, con trai chú Hai kịp thời kéo chiếc xe lại. Mỗi khi nhắc tới nó, tôi lại cười một mình. Những trò chơi dân gian luôn là những thú vui dân dã mà lũ trẻ chúng tôi hay nghĩ đến. Những trò như câu cá, dung dăng dung dẻ, bắt bướm, đánh đáo, ô ăn quan,... vẫn luôn đọng lại trong tim tôi.

Cũng đã lâu rồi tôi không liên lạc với Hân, người bạn chí cốt tâm giao của tôi. Tối nhớ rằng có một lần chúng tôi tổ chức sinh nhật bất ngớ cho Hân. Nhà bạn ấy nghèo lắm, mấy đứa tôi thấy vậy nên mua bánh kẹo tới nhà nó chúc mừng. Hân đã rất bất ngờ và vui mừng vì điều đó. Nhìn thấy bạn hạnh phúc, trong lòng tôi và các bạn cũng cảm thấy vui lây.

Bao nhiêu kỉ niệm tuổi thơ tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ. Tôi luôn nguyện trong lòng sẽ trân trọng và gìn giữ nó trong kí ức của mình.

Bài làm 2
Từ lâu lắm rồi, tôi mới có dịp quay lại quê hương của mình. Khung cảnh đã ít nhiều có sự thay đổi. Nào là cánh cò bay lả, những đồng lúa chín vàng, chị gió thổi làm những bụi cỏ xanh mướt ngả nghiêng... Những điều đó, khiến cho tôi nhớ về những kí ức tuổi thơ của mình.

Ôi! Tôi còn nhớ ngày nào ông bà còn sống trong một túp lều đơn sơ và một chuồng heo. Những khóm mía đầu làng còn tranh nhâu phát triển. Ông tôi ngày ngày ra ruộng cấy cày kiếm ăn cho gia đình. Bà tôi còn có một công việc khác đó là chăm sóc cho những chú lợn con, những chú lợn mẹ, phải chăm bẵm chúng thật kĩ lưỡng, cực khổ muôn bề. Còn chú tôi thì làm vườn hoa. Ôi chao biết bao loài hoa! Nào là hoa hồng, hoa huệ, hoa mai,... tỏa hương thơm phức khắp nơi quyến rũ bao ong bướm bay đến lấy mật. Những loài hoa ấy luôn khoe sắc thắm dưới ánh nắng dịu nhẹ, tuyệt vời. Nhưng giờ đây những cảnh ấy không còn nữa. Ông thì đã mất cùng với những khóm mía. Chuồng heo cũng không còn nữa vì đã vắng bóng người chăm sóc. Bà cũng đã qua đời vài năm sau đó. Chú tôi thì đi công tác nước ngoài. Nhìn vườn hoa trơ trụi, lòng tôi sao mà xót xa!

Tôi tiếp tục đi đến ngôi trường tiểu học cũ năm xưa của mình. Ngôi trường đã đổ nát, nghe nói trường đã được chuyển đến một nơi khác. Nơi có một ngôi trường khang trang hơn, đầy đủ hơn. Đứng tại nơi này, lòng tôi chợt ùa về bao kí ức ngày ấy mà bùi ngùi xúc động. Không biết thằng Phúc giờ đây ra sao? Cái Thanh có còn sống ở hơi làng quê này nữa hay không, hay là đã chuyển đi nơi khác?... Nhắc đến Phúc và lũ bạn thân, tôi lại nhớ đến cuộc hẹn đi chơi của chúng tôi. Mùa hè thì chắc chắn tiếng học trò luôn rộn vang khắp xóm làng. Hoa phượng cũng đã thay một lớp áo mới - một lớp áo màu đỏ rực trên nền trời xanh thẳm. Trông thật tuyệt đẹp làm sao? Vậy mà cuộc hẹn này, trời mưa tầm tã. Cả nhóm cảm thấy thật mất hứng và hẹn vào một dịp khác. Riêng tôi thì thấy thật buồn, thế rồi tôi rủ chúng tắm mưa. Chúng tôi đá bóng trong mưa với bao sự hào hứng, sôi nổi. Ôi! Kỉ niệm ngày ấy sao thật tuyệt vời.

Nhắc về những kỉ niệm tuổi ấu thơ, tôi còn vô vàn. Nhưng dù sao đi chăng nữa đó cũng chỉ là những kỉ niệm đã qua. Và tôi luôn nghĩ rằng những kỉ niệm đã qua thì luôn luôn là những điều tuyệt vời và đáng trân trọng.

Bản quyền thuộc về Sách Thư Viện. Ghi nguồn sachthuvien.com khi đăng lại bài viết này.

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây