Hôm ấy nhân chuyến đi công tác tôi xin phép cơ quan nghỉ ba ngày để có dịp thăm lại trường xưa bạn cũ. Đi cùng tôi còn có mấy đồng nghiệp trong tòa soạn. Đó là chuyến đi đầy xúc động của tôi trong suốt những năm công tác ở Hà Nội.
Bánh xe lăn đều và nhanh trên con đường quen thuộc. Chỉ còn khoảng năm phút nữa là chúng tôi tới trường. Lòng tôi cứ bồn chồn rạo rực. Xe dừng lại ngay trước cổng trường. Cảnh trường khác xưa nhiều quá tôi gần như ko thể nhận ra. Thế là đã hai mươi năm kể từ khi chia tay, giờ tôi mới được trở lại đây nơi tôi đã từng có những kỉ niệm êm đẹp. Cổng tường này là này là nơi lũ học trò chúng tôi vẫn đợi nhau. Tôi ngó nghiêng như ngóng chờ 1 điều gì đó ... Áp mặt vào những thanh sắt của cánh cổng trường tôi nhìn xa xăm... Vẫn màu áo xanh hòa bình nhưng học sinh đang vui vẻ nô đua hồn nhiên trong sân trường làm tôi nhớ quá những lần đá cầu, nhảy dây, trốn tìm .... cùng các bạn. Nước mắt tôi ứa ra, họng tôi tắc nghẹn như có cái gì chặn ngang. Tôi không thể kìm nổi xúc động này. Thầy cô ơi .. tiếng gọi sao mà thân thương quá. Mong tìm lại những kỉ niệm ngày xưa, tôi bước vào, hàng vú sữa đã thay bằng hàng phượng vĩ nhưng tôi vẫn ngưởi thấy đâu đây mùi hương quen thuộc, hè đến phượng nở đỏ rực cả một góc trời. Ve kêu râm ran ve ve ... Tiếng ve gọi hè gọi cả những hồi ức ấo thơ đẹp đẽ. Tôi đi dạo một vòng quanh trường như dạo lại hững bài hát mà chúng tôi đã từng hát khi còn học dưới mái trường này. Tôi lẩm bẩm "hàng gế đá, xanh hàng cây góc sân trường, bạn thân hỡi ..." tôi dừng lại không hát nữa nói đúng hơn là không hát nổi.. Xúc động !
Tôi ghét lại chỗ hàng liễu xanh rì, đó là nơi tôi và các thầy cô cùng các bạn chụp bức hình cuối cùng "bức ảnh" tôi nghĩ trong đầu và chạy lại về phía phi cơ Tôi bới tung vali tìm kiếm bức ảnh.
Đây rồi ! mắt tôi sáng lên vui vẻ tay tôi lướt trên bức ảnh, lướt trên từng khuôn mặt nụ cười của thầy cô và các bạn. Nước mắt trào dâng, cảnh vật xung quanh nhòa đi trước mắt tôi.
Tôi chạy vào văn phòng, chẳng có ai ngoài bác Hiền - bác bảo vệ mà học sinh chúng tôi ngày xưa rất kính trọng và tin tưởng. Bác quý học sinh như con của mình. Bác đã già nhưng vẫn vui tính và nhanh nhẹn như ngày xưa. Hồi đó bố mẹ gởi tôi lên học và nhờ bác lo cơm nước cho tôi. Hằng ngày tôi nhổ tóc sâu cho bác, hai bác cháu nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Trong 2 năm học ở trường bác đã cho tôi không ít lời khuyên bổ ích và đúng đắn. Tôi tiến gần chỗ bác:
Bác...bác Hiền ơi..! tôi nghẹn ngào
Bác quay sang phía tôi, chăm chú nhìn
Trang...hả ?
Giọng bác run run, mắt bác sáng ngời và mặt bác vui vẻ. Bác trách tôi:
Sao lâu rồi mày chẳng về đây với bác, bác có bao nhiêu chuyện mà chẳng biết kể với ai, bác cứ ngóng mày mãi ! Thế hôm nay có việc gì mà lại về đây?
Cháu về thăm bác. Tôi đùa
Thăm bác ? lại xạo rồi Bác cười hiền hậu.
Sao bác biết ? tôi nũng nịu. Cháu đùa thôi . Hôm nay cơ quan phân tụi cháu về trường mình làm bài phóng sự về phong trào thi đua và học tập của trường.
À ! ra thế, Bác cười
Mấy bác cháu tôi ngồi nói chuyện hồi lâu thật vui vẻ. Một lúc bác Hiền bảo
Thôi mấy đứa ngồi nói chuyện bác phải lên đánh trống đây
Bọn tôi ngồi đùa một cách vui vẻ. Nhìn thấy xa xa có bóng người quen quen tôi tìm lại kí ức "cô huyền '"tôi nghĩ . Vẫn dáng người nhỏ nhắn tay hay đưa lên đầu và cả cách ôm cặp nữa. Đúng rồi tôi đứng bật dậy chạy lại phía cô ôm lấy cô thật chặt trông cô có vẻ xanh xao mệt mỏi:
Cô không khỏe ạ ! tôi thắc mắc
À...ừ ...! mấy hôm nay thời tiết oi bức cô hơi mệt
Tôi lúng túng hỏi:
Thế cô uống thuốc hưa ạ ? cô đừng quá sức cô à ! Cô nhìn tôi với con mắt trìu mến. Hai cô trò nói chuyện với nhau cả buổi sáng . Cô hỏi tôi tôi nhiều về cuộc sống của tôi. Các thầy cô khác trong trường cùng đến nhưng chẳng còn ai, toàn giáo viên trẻ. Cô đứng lên nghiêm mặt
Trang!
Dạ! tôi bật dậy!
Hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên sau 20 năm của cô trò mình cô trò mình phải tâm sự với nhau thật nhiều chứ nhỉ. Cô vẫn cưng tôi như ngày nào tối hôm đó, tôi đưa đồng nghiệp vào nhà trọ rồi ngủ với cô, 2 cô trò nói chuyện thâu đêm suốt sáng.
Đó là 1 chuyến công tác và là 1 chuyến thăm trường dầy xúc động của tôi. Tôi ra về, tới chào mọi người nhưng tôi hứa với bác Hiền và cô sẽ trở lại vào 1 ngày không xa. Chuyến đi này đã giúp tô đậm thêm những kỉ niêm về mọi người, về thầy cô và các bạn. Ngay ngày sau đó bài phóng sự về trường Thuận Thành đã được in trên tờ báo nơi tôi làm việc.