Năm nay, ông tôi đã tám mươi lăm tuổi rồi nhưng vẫn còn minh mẫn. Ông không còn khỏe mạnh như xưa nữa mà gầy hẳn đi. Khuôn mặt in sâu những nếp nhăn, đôi mắt đã mờ đục, không còn được tinh nữa nên mỗi khi đọc báo thì phải đeo kính, nhưng đôi mắt ấy luôn luôn nhìn tôi với một vẻ trìu mến, hiền từ. Mái tóc ông bạc trắng như cước giống ông bụt có tấm lòng nhân hậu trong những câu chuyện tổ tích. Đôi bàn tay gầy gầy, rám nắng, luôn run run mỗi khi làm việc. Nước da không còn hồng hào nữa mà đen xạm đi vì nắng. Răng của ông đã rụng nhiều nhưng nụ cười vẫn còn tươi. Ông ăn mặc rất giản dị, với những bộ quần áo được may bằng vải thô màu sáng và đi đôi dép cao su màu nâu.
Vào những buổi sáng sớm, màn sương trắng mỏng của ban đêm còn chưa tan hết thì đấy là lúc ông ra sân để tập thể dục. Nhìn ông làm động tác xoay người, cúi xuống thì mới thấy hồi còn trẻ ông rất dẻo dai và nhanh nhẹn làm sao.
Mặc dù năm nay ông đã cao tuổi, nhưng ông vẫn rất chăm chỉ, ông rất thích trồng cây, chăm sóc cây cảnh. Cứ mỗi khi rảnh rỗi là ông lại ngồi vót tre, đi cho gà ăn. Vào những buổi trưa hè nóng bức, ông thường ra những chỗ có bóng râm của cây để mắc võng rồi nằm lên, nghe đài phát thanh, tay phe phẩy chiếc quạt nan. Những đêm trăng sáng, ông thường lấy cái ghế mây trong nhà ra hiên ngồi kể chuyện cổ tích cho em và một vài đứa trẻ con trong xóm nghe. Con cháu nhà mình mà có làm điều gì sai trái thì ông không hề quát mắng, trách móc mà nhẹ nhàng ôn tồn giảng giải, khuyên bảo. Ông rất nhiệt tình khi hàng xóm nhờ một việc gì đó nên mọi người trong xóm ai cũng kính trọng và quý mến ông.
Mọi người ai ai cũng chúc thọ cho ông nhưng riêng em, em sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, ngoan ngoãn để làm ông vui lòng, sống lâu trăm tuổi. Em rất yêu quý và kính trọng ông ngoại của mình.