Ngày ấy, cậu xuất hiện trong tim tôi là 1 cô bé nhỏ nhắn, nhưng thật không may khi đôi chân cậu không thể đi lại một cách bình thường như bao đứa trẻ khác. Gia đình cậu chuyển đến gần nhà tôi trong một ngày đông giá lạnh, bố mẹ bảo tôi sang chào hỏi và giúp cậu làm quen với các bạn khác trong xóm vì cậu cũng gần trạc tuổi tôi… Lúc đó, thú thật tôi tự nguyện và nhận nhiệm vụ này một cách hồ hởi bởi một đứa trẻ ở cái độ tuổi đó thì làm quen được nhiều bạn bè là điều hạnh phúc nhất rồi. Tôi háo hức mong đợi không biết người bạn mới trông ra sao, đập vào mắt tôi là một cô bé trạc tuổi nhưng ốm yếu và… phải ngồi xe lăn. Thất vọng ê chề, nên tồi chỉ chào hỏi qua loa rồi cắm đầu chạy thật nhanh về nhà, vậy là tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ… Tự cảm thấy mình cũng thật quá đáng, nhiều lần tôi len lén nhìn qua cảm giác như một kẻ tội phạm, nửa muốn qua thăm cậu, nửa còn lại thì như có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn lại, rôi tôi cũng thôi… thời gian thấm tháp thoi đưa, những nỗi day dứt đó qua đi trong lòng 1 đứa trẻ như cơn mưa rào thoáng đến rồi nhẹ đi. Tôi mau chóng khoả lấp nó bằng những người bạn mới quen ở lớp mẫu giáo, tôi không còn chú ý đến ngôi nhà đơn sơ, tuờng vôi tróc lở, có vẻ rất bần hàn… nằm ở phía bên kia đường. Hình như quanh năm căn nhà ấy sáng đèn, một ngọn đèn lờ mờ, gợi một khung cảnh lạnh lẽo, u tịch.
Từ ngày cậu chuyển về, mỗi khi bước ra khỏi nhà tôi lại cảm giác như có ai đang gọi tôi, 1 cách khẩn thiết và tuyệt vọng nhưng khi nhìn quanh thì lại chẳng thấy gì… chắc có lẽ mình bị ảo giác- tôi nhủ thầm và cốc nhẹ vào đầu mình. Một hôm, tôi có việc phải đi sát cửa ngôi nhà ấy. Tôi nhìn quanh lên ô cửa sổ quanh năm che kính chỉ có một lớp bụi bám mờ mờ. Bên trong nhà là thứ ánh sát vàng vọt, không đủ rõ để nhận biết bất cứ cái gì. Tuy thế tôi cũng kịp nhận ra vô số hình bàn tay in lên kính , ở mặt bên trog. Tôi chợt hiểu ra rằng mỗi khi tôi mở cửa, đứng tư lự bên này đường, cậu ta lại cố dướn lên đập đập tay vào cửa kính. Hàng ngàn buổi chiều như thế khiến những bàn tay chồng chéo lên nhau. Hàng ngàn lần cậu thất vọng khi thấy tôi vô tâm quay vào. Nhưng lần tiếp theo nào cậu cũng chứa chan hi vọng. Cậu không biết rằng khi đó tôi đang bị hút về những miền xa lắc…Tôi chạy thật nhanh vào ngôi nhà ấy, nơi có 1 ước mơ nhỏ bé, giản dị mà tôi chưa 1 lần quan tâm đến. Cậu ở đó, trên chiếc giường cũ kĩ, đôi mắt lanh lợi nhìn xa xăm… rồi khẽ giật mình nhìn tôi. Bất giác tôi ôm chầm lấy cậu, oà lên khóc rồi cứ thế mà nức nở, cậu cũng sụt sùi theo, tôi bật lên thành tiếng:
- Mình xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều lắm, từ nay chúng ta sẽ trở thành bạn nhé! Mãi mãi là bạn thân của nhau nhé!...
Cậu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, nụ cười của cậu trông thật hạnh phúc và mãn nguyện. Từ đó trở đi mỗi khi gặp chuyện gì dù vui hay buồn chúng tôi đều chia sẻ với nhau, và chẳng mấy chốc chúng tôi đã trở thành 1 đôi bạn thân thiết, gắn bó với nhau như chị em ruột thịt. Cho đến một hôm, Linh trở bệnh nặg, phải nhập viện gấp , nghe tin tôi chạy vội vào bệnh viện. Nhưng muộn mất rồi, tôi sẽ ko bao giờ đuợc gặp cậu ấy nữa. Truớc khi đi cậu để lại cho tôi 1 lá thư: trong thư cậu nói rất vui vì đã được làm bạn với tôi trong những ngày vừa qua, đối với cậu đó là những ngày tháng vui vẻ và hạnh phúc nhất… Những dòng chữ như nhoà dần , nhoà dần trong nước mắt và lúc này tôi mới hiểu thế nào là hạnh phúc…không chỉ mãi ở trong niềm vui mà đôI khi còn là những giọt nước mắt.
Niềm vui ko phải lúc nào cũng trọn vẹn, muốn được người khác quan tâm thì đầu tiên phải biết quan tâm người khác. Đừng chỉ biết nhận mà hãy biết cho đi: những điều này là do bạn dạy tôi đấy , Linh ạ! Kỉ niệm này tôi sẽ khắc ghi mãi trong tim: một bài học và cũng là một tình bạn sâu đẹp…phải không Linh? Và bạn luôn sống mãi trong lòng tôi…