Ngày đó em còn là một học sinh lớp 4, lại còn được phong là "tướng lớp bốn B" mới ghê chứ ! Linh, Huyền thì được bọn con gái phong là "hộ vệ tướng Hoàn "tuy là con gái nhưng chúng tôi rất nghịch ngợm. Chúng nó vẫn phục tùng chúng em. Với lại đầu năm 4b chưa có chủ nhiệm nên cứ như gà con mất mẹ. Bộ ba: Linh, Huyền, Nga mặc sức tung hoành. "Các cô thầy chủ nhiệm vài hôm lại đổi, sợ đếch gì ! "em thường nói với Linh và Huyền như vậy. Giờ đây học lớp 8 nghĩ lại kỉ niệm đó em hổ thẹn, đặc biệt nỗi buồn em gây ra cho cô Lan Hương làm em thấy xấu hổ vô cùng !
- Cô giáo mới ...
- Cô chủ nhiệm lớp mình đấy !
- Tên cô hay lắm cơ !
Tất cả những đứa như Hoa, Tuấn, Phước nổi tiếng xưa nay là gương mẫu của lớp cùng reo lên vui mừng. Cả nam, cả nữ nhao nhao, đứa nói, đứa hỏi, đứa khoe những điều mình biết về cô:
- Quê cô ở đâu xa, xa lắm ...
- Có phải cô chủ nhiệm lớp mình không ?
- Ừ! cô chủ nhiệm đó
- Cô có mái tóc dài lắm, mượt nữa, mắt cô đen ...
Bọn chúng thì vui mừng, còn bọn em thi tiu nghỉu. Thời gian thấm thoắt trôi qua. Cô Lan Hương đã trở thành người chị đáng yêu của lớp 4b, trừ tụi mình ra. Với sự nghiêm nghị của cô, chúng em ít bỏ giờ hơn, nhưng chứng nào tật ấy, ham chơi, quần áo sành điệu vẫn không thay đổi. Thế rồi, tổ chức học nhóm ban đêm, chao ôi ! đây là tù đày, địa ngục đối với tụi em. Dần dà việc học nhóm trở thành cái ách của chúng em.
- Thôi bữa nay phải tấn công cô mới được ... Cái Linh đề nghị tối nay phá tổ "học nhóm " nha.
- Tao làm ma cho.
- Tao thick ném đá vào bọn chúng chạy toán loạn.
Đến đêm, đúng như kế hoạch, chúng em tiến hành
"rầm ....rầm"
Đứa nào liệng đá hay sao ấy
- Tao đoán lại là mấy con đỏng đảnh ấy mà.
- Chết bọn chúng đoán ra rồi.
- Ném nốt quả nữa rồi chuồn nha.
Một viên sắc cạnh vút đi, nó ko đánh rầm 1 tiếng như trước nữa, ngược lại 1 tiếng "ối" đau đớn vắng ra.
Linh la lên "Huyền ơi bạn liệng trúng đứa nào rồi"
Tim em nhảy lên như muốn thoát ra lồng ngực. Người nóng ran, nỗi sợ hãi cứ luồn khắp cơ thể làm chân em khựng lại . Lần nay thi thôi đời mi rồi - em nghĩ vậy.
Sáng thứ tư, em đến lớp với 1 tâm trạng lo âu, lần này thì bị đuổi học thật rồi, một tâm trạng chán nản, sợ hãi ...
- Sao em lại dám hành động như vậy hả Huyền.
Cô hỏi em giọng nhỏ nhẹ, nhưng tim em như thắt lại. Em cúi gầm mặt xuống ko giám nhìn thẳng mặt cô. Em muốn nói với cô "cô ơi hoàn toàn em ko cố ý gây thương tích cho bạn". Nhưng em có lỗi. Giá như cô quát nạt em, em sẽ bớt khổ tâm hơn. Em đã không nói được những điều em muốn nói. Tiếng nói nghẹn lại ở cổ họng làm em bật khóc. Cô cúi xuống, ôn tồn đáp:
- Đây có lẽ là lần đầu cô gặp trường hợp như thế này. Nhưng cô nghĩ em là một người tốt. Cô tin em, Huyền ạ, cô biết em ko cố ý !
Em đã đứng đấy và khóc, khóc rất lâu. Em ko biết làm gì để chuộc lại lỗi lầm. Em thầm hứa sẽ đến bệnh viện thăm bạn, chép bài cho bạn.
Hai tháng học trôi qua thật chậm chạp, em thấy thời gian như ngừng lại.
Một hôm, cô Lan Hương bỗng nói lời tạm biệt với lớp "chúng em sững sờ ". Em chưa kịp chứng tỏ cho cô thấy về sự hối cải của em. Em nghĩ và thấy thương cô nhiều hơn. Buổi sáng hôm ấy, trời đẹp lạ lùng . Em cứ nhìn mãi theo bóng cô, cô đã chuyển biến tâm hồn em, cuộc sống của em - em bùi ngùi xúc động.