Xe dừng bánh, cả doanh trại bộ đội rộng lớn,sạch sẽ, ngăn nắp hiện ra trước mắt chúng em. Hội trường trang hoàng lộng lẫy, các bác, các chú quân phục chỉnh tề, trên ngực mang những huy chương lập lánh, gương mặt rạng rỡ, đầy tự hào. Chúng em quây quanh các chiến sỹ áo xanh, các bạn hớn hở, hãnh diện lạ thường! Chúng em hỏi các chú nhiều chuyện lắm, cả về lịch sử ra đời ngày 22/12 nữa. Giờ thì chúng em đã biết:Bác Hồ chỉ thị thành lập đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân vào ngày 22/12 /1944. Ngay sau đó, trong những ngày đội Việt Nam tuyên truyền giải phong quân còn non trẻ, đội đánh thắng hai trận liên tiếp tại Phăy Khắt, Nà Ngần…Đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân ngày càng lớn mạnh và được đổi tên thành QĐND Việt Nam. Và từ đó lấy ngày 22/12 làm ngày truyền thống. Bây giờ thì em đã hiểu lịch sử ra đời của ngày 22/12, hiểu về truyền thống yêu nước và ý chí chiến đấu bảo vệ đất nước của dân tộc ta. Càng hiểu em càng thấy trân trọng và muốn khắc ghi vào tiềm thức đển nhớ về một thời kỳ hào hùng với những con người quả cảm của một đất nước bé nhỏ mà kiên cường…
Chúng em còn được nghe kể nhiều về những chiến công anh dũng,hào hùng của những người lính cụ Hồ, về những tháng năm bôn ba chinh chiến chống kẻ thù xâm lược, những gian khổ hy sinh không thể diễn tả bằng lời. Đến thời bình, bộ đội đâu đã hết nguy nan: Những đêm tuần tra lạnh run người khi truy bắt tội phạm chống lại những lực lượng thù địch phá hoại từ bên ngoài, những lúc giúp dân chống thiên tai, lũ lụt...Nhìn gương mặt rắn rỏi, xạm đen vì nắng gió, nghe những câu chuyện kể và chứng kiến vẻ bình thản của những chiến binh, em thật sự thấy rất cảm động xen lẫn cả niềm tự hào và biết ơn sâu sắc...
Trong dòng cảm xúc khó tả ấy em lại được vinh dự thay mặt các bạn phát biểu những suy nghĩ, tình cảm của mình: Dù rất xúc động và hồi hộp, em vẫn nhận thấy ánh mắt khích lệ mà các thầy cô giáo và các bạn cùng lớp dành cho em. Điều đó đã giúp em thêm tự tin để bước lên, phát biểu bằng chính cảm xúc đang dâng trào trong em.
- Thưa các bác, các chú!
“Chúng cháu là thế hệ may mắn được sinh ra khi đất nước đã hòa bình, thống nhất. Tuy nhiên, qua buổi gặp gỡ và trò chuyện hôm nay, chúng cháu đã phần nào biết được sự gian khổ và mất mát hi sinh của những người đi trước. Hiểu được điều ấy, chúng cháu càng khâm phục, ngưỡng mộ và tự hào về thế hệ cha anh. Chúng cháu càng trân trọng những giá trị của cuộc sống tự do mà chúng cháu đang được hưởng. Chúng cháu xin hứa sẽ chăm chỉ học tập rèn luyện, tu dưỡng để trở thành những công dân có ích, góp phần nhỏ bé của mình vào công cuộc xây dựng đất nước. Có như vậy mới xứng đáng với truyền thống cao quí cuả dân tộc, xứng đáng với sự hy sinh của bao thế hệ cha anh.”
Em ngồi xuống mà thấy tay mình vẫn còn run run, trái tim lâng lâng một cảm xúc bay bổng lạ kì
Ánh nắng đã nhạt dần,chúng em chia tay với các bác, các chú bộ đội trong niềm lưu luyến dạt dào. Buổi gặp gỡ thật ấn tuuwongj đã khơi dậy những ước mơ trong em, tăng thêm lòng quyết tâm và niềm tin của em vào một tương lai tươi sáng . Em thầm hứa:
“Nếu được làm hạt giống để đời sau
Nếu lịch sử chọn ta làm điểm tựa
Không gì hơn làm người lính đi đầu
Trong đêm tối tim ta làm ngọn lửa”