Trong giấc mơ, tôi thấy trước mắt mình là ngôi nhà nhỏ của bà ngày trước. Tất cả đồ vật đều gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Ngoài sân có một bóng người gầy gầy, tóc đã bạc phơ, lưng cũng đã còng nhưng dáng vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Tôi chạy vội ra mà sân không biết đó là ai. Bỗng người đó nói với tôi:" Đừng có ra nắng, kẻo bị ốm bây giờ". Lúc này, tôi nhìn lại người đó- một thân hình thấp, nhỏ nhắn và khuôn mặt rạng những vết chân chim của bao thời gian vất vả."Đúng, đúng là bà ngoại rồi", tôi chợt reo lên và chạy đến ôm chặt lấy ngoại mà khóc. Bà ngoại cũng ôm lấy tôi mà nói:" Ngoại đây mà, Cu Đức của bà làm sao thế". Giọng nói của ngoại lúc này tự dưng ấm áp và thân thương làm sao! Rồi bà dẫn tôi vào nhà và bảo:" Lâu rồi không thấy con ghé chơi nhĩ". Tôi cười và nói:" Cháu cũng muốn về nhưng không có thời gian".Bà cười hiền từ vào bảo tôi:" Cu Đức của bà cố gắng học để sau này còn nuôi sống bản thân, nuôi sống gia đình, khi nào rãnh, về chơi với bà cũng được".Tôi nghe xong nghẹn ngào nước mắt và biết bà rất thương tôi, bà luôn sợ tôi thiếu thốn mà quên mất mình cực khổ, dù ở một mình cô đơn nhưng bà vẫn muốn tôi có cuộc sống tốt hơn, sung sướng hơn.
Một lúc sau, hai bà cháu tôi cùng ngồi vào bàn ăn, bà cứ luôn nhường cho tôi hết phần ngon, thấy vậy, tôi cũng nhường cho bà nhưng bà cứ từ chối vì sợ tôi thiếu thốn, không có gì để ăn. Ăn xong, bà còn đưa tôi trên chiếc võng xinh xinh mà ngày nào hai bà cháu vẫn thường ngủ, vừa đưa, bà vừa âu yếm kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích, những câu chuyện của thời xa xưa,...như lúc tôi còn nhỏ. Lúc đó, tôi rất vui sướng và chỉ muốn hét thật to:" Ngoại ơi, con yêu bà lắm". Rồi tôi chìm vào giấc ngủ êm đềm trong vòng tay ấm của ngoại...
Xế chiều, tôi thức dậy nhưng không thấy ngoại đâu nên tôi đi tìm, tìm mãi. Cuối cùng, tôi cũng thấy ngoại ở sau vườn, tôi chạy đến ôm lấy ngoại nhưng ngoại chỉ kịp nở một nụ cười rồi biến thành những ngôi sao bay vút lên tận trời xanh. Trong khi tôi đang nức nỡ và và không biết tại sao như vậy...Bỗng tôi tỉnh mộng và trở về con người thật của mình, người tôi ướt đẫm mồ hôi và nước mắt cứ tuôn ra, tuôn ra không ngừng. Rồi những hình ảnh của ngoại bắt đầu hiện ra trong tâm trí tôi. Lúc này, tôi bỗng thèm, thèm được ngoại gọi cái tên Cu Đức một cách âu yếm, thèm được ăn những bát cơm thơm dẽo do chính tay ngoại nấu, thèm được ngoại ôm chặt để người tôi thấy bình yên trong vòng tay ấm của ngoại,... dẫu biết tất cả đã theo cơn gió lạ bay đi mất.
Đã mấy năm trôi qua, nhưng tôi vẫn luôn nhớ ngoại và tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc khi có ngoại trong cuộc đời này. Dẫu đường đời không hề phẳng phiu để tôi nhẹ bước, nhưng tôi chưa bao giờ cho phép mình dừng lại. Vì đằng sau những sóng gió tôi đã ơn nặng biết bao yêu thương, những yêu thương dịu kì luôn mang đến cho tôi niềm tin, mạnh mẽ để vững bước trên đường đời.