- Thanh Hóa! Thanh Hóa! Thanh Hóa! - Mẹ tôi đang nổi “cơn tam bành”. Cha con mấy người thì suốt ngày Thanh Hóa! Tết nhất nghỉ có mấy bữa mà hết đòi đi Sa Pa đến đòi đi vịnh Hạ Long, giờ còn đòi đi Thanh Hóa! Tại sao phải đi Thanh Hóa?
Tôi không trả lời ngay. Tôi nhìn mẹ một lúc:
- Con tưởng mẹ cũng muốn thăm mộ bà Hai nên con mới nói. Con cứ nghĩ là mẹ còn nhớ...
Tôi quay đi, dắt theo chiếc xe đạp, chạy thẳng ra bờ sông. Trong khoảng khắc ấy, tự nhiên tôi cảm thấy sợ mẹ. Tôi không dám nhìn vào mắt mẹ. Tôi cũng không biết mình sẽ thấy gì trong đôi mắt ấy. Mẹ không gọi tôi lại. Như vậy có lẽ tốt hơn.
Bờ sông hôm nay, như thường lệ, vắng tanh. Tôi nằm ra bãi cỏ rộng, êm ái quá. Vậy là đã mười năm trôi qua. Mười năm, một khoảng thời gian đủ dài cho mọi thay đổi, một quãng thời gian đủ dài để xoa dịu nỗi đau mất mát, một khoảng thời gian đủ dài để quên đi một con người. Một người hàng xóm đã mãi mãi ra đi.
- Bà ơi!... Tôi nấc lên.
Từ khóe mắt, hai hàng nước mát nóng hổi thi nhau trào ra. Gió thổi từng cơn miên man, hòa quyện với cái lạnh, cái lạnh từ một nơi nào đó trong lòng tôi...
- Bé Thanh của bà sao lại nằm đây?
Một giọng nói ấm áp, thân quen từ phía sau vọng lại làm tôi giật mình. Tôi quay phắt người lại. Bà Hai!
Bà mặc một chiếc áo len màu nâu đã cũ. Bà đang dang đôi tay ra, chuẩn bị đón tôi vào lòng.
- Bà ơi! - Tôi nức nỡ sà vào lòng bà.
- Ngoan nào, ngoan nào! Bà ôm chặt lấy tôi, cánh tay gầy guộc của bà vòng quanh người tôi, làm tôi nhỏ lại, nhỏ lại như một đứa trẻ năm tuổi.
Bé Thanh của bà đã lớn thế này rồi cơ à! Bà không bế cháu được nữa rồi. Giọng bà ấm áp, mềm mại quấn lấy tôi.
- Bà ơi, cháu nhớ bà quá, sao đến bây giờ bà mới đến thăm cháu? Cháu nhớ bà lắm.
Bà không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tôi. Đôi bàn tay ram ráp của bà lau những giọt nước mắt còn đọng trong mắt tôi. Bà vẫn không thay đổi, vẫn cái dáng gầy gầy, làn da ngăm ngăm, đôi bàn tay to ram ráp của cuộc đời lam lũ.
Trước đây, khi gia đình tôi còn ở trong ngôi nhà quân đội cấp cho ba tôi bà Hai vẫn luôn chăm sóc tôi cũng như lũ trẻ trong xóm tôi khi ba mẹ đi vắng. Bà thường kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện thần kì của những yêu tinh tinh nghịch, những thiên thần vui tính... ở thế giới thần tiên. Bà luôn dặn chúng tôi phải ngoan ngoãn. Đứa nào cũng yêu thương bà như thể bà là bà ruột của chúng tôi vậy. Nhưng mười năm trước, trong một lần cùng về quê ăn Tết với con cái, bà đã không trở về nữa. Vậy mà bây giờ bà đang ở đây, đang ôm ghì lấy tôi, đang bao bọc tôi bằng hơi ấm của bà. Thật hạnh phúc biết bao!
Nắng vàng trải dài trên thảm cỏ xanh mơn mởn. Nắng vui đùa nhảy múa trên mặt sông lấp lánh, gợn những con sóng dịu dàng uốn lượn mền mại. Tôi buông bà ra, gối đầu vào lòng bà. Bà vuốt tóc tôi, âu yếm hỏi:
- Bé Thanh của bà chuẩn bị ăn Tết tới đâu rồi? Bà ngoại cháu năm nay tám mươi tuổi rồi đúng không? Vậy là Tết này gia đình cháu chắc về mừng thọ bà đúng không? Vậy là sướng rồi nhé.
Tôi ngập ngừng một lúc:
- Bây giờ thì cháu có bà ở đây rồi. Bà sẽ ở đây với cháu luôn chứ? Bà sẽ không bỏ cháu lại nữa chứ?
Tôi ngước lên nhìn bà, ánh mắt tinh anh, hiền hậu của bà bỗng thoáng buồn. Bà không nhìn vào mắt tôi, bà hỏi:
- Cháu có nhớ hồi còn bé, bà thường kể cho cháu nghe những câu chuyện về các thiên thần đi hàn gắn vết thương của người khác không?
- Dạ nhớ. - Tôi lại dúi đầu vào lòng bà, đón chờ những câu chuyện kì diệu của bà.
- Thật ra, những thiên thần ấy còn giúp mang những tâm hồn xích lại gần nhau hơn. Nếu cháu yêu thương một ai đó, cháu luôn giữ được người đó trong trái tim và suy nghĩ, những thiên thần ấy sẽ giúp cho cháu gặp người ấy, dù người ấy ở rất xa cháu.
Tôi không nói gì. Những lời nói của bà, bất giác làm tôi nhận ra rằng đây chỉ là một giấc mơ. Tôi đang mơ, mơ về bà. Bà đến trong giấc mơ của tôi, một giấc mơ mong manh và khi tôi tỉnh dậy, tất cả sẽ biến mất. Bà sẽ lại ra đi, lại bỏ tôi lại. Tôi sẽ không còn được ôm bà, được bà vuốt ve, được nghe bà kể chuyện. Sợ! Tôi sợ phải tỉnh dậy. Tại sao đây chỉ là một giấc mơ? Tôi dụi đầu vào lòng bà, tôi ôm chặt lấy bàn tay bà, nắm chặt cái vạt áo của bà. Dù biết sẽ chẳng có tác dụng gì nhưng tôi vẫn muốn níu chặt bà lại, tôi không muốn bị bỏ lại một lần nữa.
Có lẽ bà hiểu tôi đang nghĩ gì. Bà cũng níu lấy tôi, thật chặt.
- Bà kể chuyện cho cháu nghe đi!
- Cháu muốn nghe chuyện gì.
- Chuyện về các thiên thần mà hồi trước bà vẫn hay kể đó bà. Bà kể cháu nghe tại sao các thiên thần lại có thể luôn mỉm cười đi bà.
- Ừ! Cháu biết không...
Và bà bắt đầu đưa tôi đến thế giới kì diệu ấy, thế giới mà chỉ có sự hồn nhiên và hạnh phúc. Tôi nhắm mắt lại, nghĩ về cái thế giới ấy, tay tôi vẫn nắm chặt lấy bà. Ước gì... ước gì tôi được cùng bà sống trong cái thế giới ấy.
Gió se se lạnh băng qua thảm cỏ, nhảy múa trên những ngọn cây xào xạc, du dương. Gió mang cái hương ngai ngái, nồng nồng của cỏ rải khắp không gian.
- Dậy rồi à? Con gái con đứa ngủ hay quá ha!
Vậy là bà đã đi rồi, tôi không giữ được bà. Vô vọng!
- Tết đến rồi sao không ở nhà phụ giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa ra đây chi? Tôi quay sang, thằng bạn đã ngồi đó từ lúc nào.
- Có chứ, nhưng tôi đã làm xong hết rồi nên giờ là lúc coi một con gấu mười lăm tuổi bảy tháng có lẽ ngủ giữa bờ sông không biết sợ là gì.
- Có bảo vệ mà. Hai nghìn tiền vé của tui chứ ít gì. Về chứ? Hay ngồi đây ngắm cảnh đây hả? - Tôi đứng dậy, đi về phía bãi giữ xe.
- Nếu tình cảm dành cho ai đó đủ mạnh mẽ thì dù đó là người đã khuất, hai tâm hồn vẫn sẽ gặp nhau dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Hắn nói.
- Nói gì thế?
- Không có gì, ngủ gật nói mơ thôi, về nhà thôi! A, mẹ cậu nói nếu đi sớm một chút sẽ ghé Thanh Hóa rồi mới đi tiếp.
Tôi không trả lời, cùng hắn đi về.
Gió lại tràn ngập không gian. Gió luồn qua từng nhánh cỏ. Gió tìm thấy một sợi len màu nâư cũ mắc trong ây. Sợi len mềm mại, hiền từ vẩy cười trong gió.