So với hồi còn học tiểu học, giờ tôi đã lớn hơn nhiều. Tôi cao lên, cao hơn cả mẹ, và chỉ còn thua bố có 1 chút xíu. Tôi cũng mạnh khỏe hơn, tôi có thể làm được nhiều việc với sức của mình và giúp đỡ bố vài công việc nặng thay cho anh đang đi học xa. Mỗi khi tôi muốn đi đâu, tôi có thể tự đi bằng xe đạp của mình, không còn phiền ba mẹ chở như trước kia nữa. Vào lớp 8, ba mẹ tôi nhiều khi đi dạy mà trưa về muộn, tôi có thể tự nấu 1 bữa ăn trưa thay mẹ để kịp giờ đi học, chứ không còn như những năm trước, nếu trưa về muộn thì mẹ phải nấu cơm và đồ ăn từ sáng. Mặc dù những món ăn của tôi ban đầu không được ngon lắm, nhưng nấu nhiều quen tay thì ăn cũng tạm được, và điều đó khiến tôi rất tự hào, như thế là tôi đã biết lo cho bản thân mình và biết nấu cho gia đình 1 bữa cơm, đỡ đần giúp mẹ.
Hồi xưa, tôi là 1 con bé nhút nhát, phải nói là rất nhút nhát. Nhưng giờ, sau rất nhiều lần cố gắng, tôi đã không còn rụt rè như trước nữa. Tôi đã có thêm nhiều người bạn tốt, tôi đã biết hỏi thăm người khác khi mình không biết nên làm gì, tôi đã bớt sợ hơn khi phải làm 1 việc gì đó mới lạ, tôi đã thoải mái cho mọi người thấy sở thích và thần tượng của mình. Tôi đã biết nói chuyện với mọi người, chứ không phải chỉ là 1 cái bóng trong lớp như trước kia nữa. Dĩ nhiên chỉ là đỡ bớt thôi, chứ tôi vẫn còn nhút nhát nhiều lắm. Nhưng nói chung, với tôi, thế cũng đã là 1 thành công lớn.
Tôi cũng đã lớn nhiều trong cách suy nghĩ của mình. Tôi đã biết cách cố gắng hết sức trong mọi việc mình làm. Và dù có được thành công hay thất bại, ít nhất tôi cũng không hối hận vì đã cố gắng. Đó là cách sống của tôi, tôi mang điều đó vào trong học tập và cuộc sống. Tôi học bằng chính sức lực của mình, vì tương lai và ước mơ của chính tôi. Tôi cũng đã biết trân trọng con người mình hơn. Hồi bé, tôi luôn nghĩ mình thật kém cỏi, tôi chỉ ao ước trở thành một người nào đó khác, giỏi giang hơn mình. Nhưng giờ đây, tôi chỉ muốn là chính bản thân mình, tôi biết cách hài lòng với bản thân, phát huy những gì mình làm tốt, chấp nhận khuyết điểm của mình, vì tôi biết mình có những giá trị riêng, và cũng có những điều mà người khác không có. Tại sao phải trở thành ai khác trong khi bạn đã rất tuyệt rồi?
Tôi là 1 ELF, là 1 Super Junior fan. Lần đầu tiên tôi hiểu cảm giác được trở thành 1 fan, có 1 thần tượng là như thế nào. Trước kia, tôi vẫn luôn nghĩ rằng có thần tượng là xấu, chỉ tổ tốn thời gian và tiền bạc. Nhưng Super Junior và ELF đã thay đổi toàn bộ nhận thức của tôi. Tôi thực sự đã rất hạnh phúc, tôi đã sống tốt hơn trước kia rất nhiều, tôi đã học được rất nhiều điều. Họ dạy tôi biết hy vọng, biết chờ đợi, biết chấp nhận, biết tin tưởng và yêu thương. Lần đầu tiên, tôi đã biết khóc, biết cười và biết tin vào những con người cách xa mình hàng ngàn cây số. Lần đầu tiên, tôi đã khóc vì buồn khi biết tin một cô bạn ELF đã mãi mãi ra đi dù đó là người tôi chưa bao giờ gặp. Tôi đã biết sống vì người khác, tôi đã biết suy nghĩ về lời nói và cách cư xử của mình, vì nó có thể ảnh hưởng đến cả cộng đồng ELF màu xanh của tôi. Lần đầu tiên tôi đi offline, gặp những người mà mình quen trên mạng, họ vô cùng dễ gần, họ đã chở tôi về đến tận nhà dù chỉ mới lần đầu gặp mặt. Và cũng lần đầu tiên, tôi đi từ thiện mà tôi ủng hộ, tham gia từ đầu đến cuối, tôi vui sướng đến phát khóc khi hoàn thành xong, với những người anh chị tốt, vì tôi đã góp công sức để làm đẹp lên hình ảnh cộng đồng ELF của chúng tôi. Từ khi trở thành ELF, tôi đã hiểu thế nào là quan tâm và được quan tâm. Đối với tôi, Super Junior là 13 người anh trai tốt và ELF là những người bạn thân thiết, là gia đình thứ hai của tôi. Họ mang lại cho tôi nhiều động lực để phấn đấu. Thế nên tôi rất biết ơn tuổi 13 của tôi, vì đã cho tôi gặp được Super Junior và ELF.
Giờ tôi đã biết sở thích của riêng mình là gì và biết cách thể hiện nó, phát huy nó chứ không chỉ thích khơi khơi như trước nữa. Tôi thích học tiếng Anh, và thế là tôi chăm chỉ học thêm nhiều từ mới và tôi cũng không cảm thấy khó chịu khi phải làm nhiều bài tập nữa. Tôi đăng kí làm thành viên của 1 vài trang web tiếng Anh, tôi tập dịch ra tiếng Việt những bài hát tiếng Anh mà tôi yêu thích. Tôi thích đọc sách, truyện ngắn, thế là mỗi khi lên mạng tôi đã không chơi những trò chơi như trước kia mà kiếm truyện để đọc. Chúng đã gieo vào trong lòng tôi rất nhiều tình cảm đẹp, và thế là tôi cũng biết mình nhạy cảm đến như thế nào. Thế là tôi bắt đầu tập viết nhật kí, tập viết Văn, viết những câu chuyện đầu tiên, dù ở trên lớp điểm Văn của tôi cũng chỉ tầm tầm bình thường. Nói văn hoa là viết truyện vậy thôi, chứ thực ra tôi chỉ đơn giản là viết ra cảm xúc, suy nghĩ của mình. Nhưng so với trước đây, tôi đã giỏi lắm đấy, vì quả thực trước kia tôi vô cùng lười viết. Cái lần viết câu chuyện đầu tiên, nó rất ngắn, nhưng tôi cũng mất gần 2 ngày >< Nhưng rồi tôi đã chăm viết hơn, viết cũng nhanh lên và giờ, tôi thấy làm 1 bài Văn không còn quá đáng sợ nữa. Những lần tôi ngắm nhìn những sản phẩm handmade trên mạng, đẹp lắm nhưng rất mất thời gian làm, và thế là tôi chỉ biết ngắm nhìn và tặc lưỡi thèm muốn. Nhưng giờ, tôi đã biết làm 1 chiếc móc khóa có thêu hình cỏ ba lá mà tôi mất gần cả tháng trời để làm (vì tôi lười mà ><). Dù nó không được đẹp và làm rất mệt, nhưng quả thật là rất vui khi được ngắm nhìn thành quả lao động của mình. Và chẳng phải giờ tôi đã thực sự “Dám nghĩ, dám làm” rồi sao…
Trước kia, khi người ta hỏi về ước mơ của mình là gì, tôi không biết trả lời ra sao hoặc chỉ trả lời đại lấy lệ. Nhưng giờ, tôi đã có 1 ước mơ về tương lai của mình. Đó là trở thành 1 cô giáo dạy học sinh cấp 2, tại chính ngôi trường mà tôi đang học. Vì tôi muốn sống lại với những kí ức đẹp đẽ thời học trò của tôi, tôi muốn truyền cảm hứng cho các em học sinh sau này như các thầy cô đã làm với chúng tôi bây giờ (và biết đâu, dạy cho chúng biết về Super Junior và ELF, tình yêu 1 thời của tôi ><). Ước mơ ấy nó nhỏ bé, nhưng đối với tôi nó rất to lớn và ý nghĩa. Ít ra thì giờ tôi đã biết ước mơ, biết cách thực hiện ước mơ ấy, và thế là tôi cũng đã góp phần công sức xây dựng đất nước này. Tôi đã biết tầm quan trọng của thế hệ trẻ hiện nay, tầm quan trọng của chính mình, trách nhiệm của tôi và các bạn. Tôi đã biết nghĩ rộng ra 1 chút, chứ không chỉ nghĩ về bản thân mình thôi, và thế chẳng phải tôi cũng đã lớn lên 1 chút rồi sao^^
Nhưng tôi vẫn có tính cách trẻ con. Hoặc có chăng là tôi muốn tính cách mình trẻ con 1 tí. Tôi luôn nghĩ và luôn muốn nghĩ mọi chuyện theo cách đơn giản, lạc quan nhất, và, theo như lời của vài đứa bạn, nghĩ mọi chuyện theo cách thật “ngây thơ”. Thôi, sao cũng được. Nói chung trong cái thế giới bon chen này, ta sống đơn giản chẳng phải là dễ thở hơn sao… Học được sự ngây thơ, sự thật thà, không biết sợ hãi của con trẻ, ta sẽ trở nên sáng tạo hơn, và đặc biệt hơn trong cuộc sống này.
Nói chung thì tôi cũng đã khôn lớn nhiều. Tôi đã biết tự lo cho mình, biết cố gắng vì bản thân mình và vì cả những người xung quanh. Dĩ nhiên tôi vẫn còn bé và non nớt lắm. Nhưng tôi vẫn lớn lên từng ngày, về cả ngoại hình lẫn tâm hồn, và tôi tin, những người xung quanh tôi sẽ giúp tôi lớn lên 1 cách không lệch lạc, để trở thành 1 con người mà mình mong muốn, trở thành con người có ích cho gia đình và xã hội.