Mẹ tiếng gọi thân thương ấy mỗi lần cất lên, là trong con đầy cảm xúc, tự hào và vui sướng, tự hào vì con sung sướng vì được làm con của mẹ, được chính mẹ sinh ra nuôi nấng, và ấp ủ cho con thành người, hạnh phúc đâu có gì là xa xôi phải kh ông mẹ, khi con được gọi mẹ thì con biết con còn hanh phúc biết nhường nào, bởi vì con chưa phải là đứa trẻ mồ côi, con biết rằng mình vẫn còn may mắn. Tiếng gọi mẹ thật giản đơn mà sao thiêng liêng và mầu nhiệm vô cùng, giản đơn là vì bất cứ ai cũng gọi mẹ, thanh âm trong trẻo đầu tiên của những đứa trẻ, cũng là gọi mẹ, mẹ như là bồ tát quán thế âm hiện hữu trong đời cho con được gọi mẹ, con vui cũng gọi mẹ, buồn hay đau khổ cũng gọi mẹ. con ốm đau, bệnh hoạn hay vấp ngã trên đường đời thì đôi tay mềm mại của mẹ xoa dịu và nâng đỡ cho con bước tiếp, mỗi khi con được ngồi cạnh mẹ thì con cảm thấy bình yên, an ổn và hạnh phúc nhất trần đời, trơng cuộc sống của mỗi con người thiếu vắng mẹ là một thiệt thòi to lớn nhất, ai cho con gọi những thanh âm đầu tiên trong cuộc sống, ai cho con gọi những lúc đói khát, ốm đau, ai nâng bước chân con trên ngang, dọc cuộc đời, và ai sẽ ôm con mỗi lần con vấp ngã, ấy vậy mà trong mỗi chúng ta ai hiểu và yêu thương mẹ, sống trong hạnh phúc mà ta đâu có biết, đâu có trân trọng.
Mẹ như bồ tát có nghĩa vụ, bổn phận lo lắng, chăm sóc và yêu thương ta, ta có bao giờ ngắm nhìn khuôn mặt mẹ, có bao giờ hiểu những khó khăn vất vả, lo toan của mẹ. có bao giờ nói mẹ con yêu mẹ lằm hay không. Chúng ta chỉ biết đòi hỏi, biết giận hờn, trách móc vì để đạt được mục đích của mình mà không hay đã làm cho mẹ của ta buồn và xin thêm n hiều giọt nước mắt của mẹ hơn thôi.
Mẹ bấy lâu nay con vẫn cao ngạo tự hào, về thành tích về những cái gọi là bản lĩnh của tuổi trẻ, có vốn kiến thức rộng, có nghề nghiệp, địa vị cao trong xã hội, ta có trong tay những công nghệ máy móc đắt tiền, những cái có thể làm ta giàu có để ngẩng mặt nhìn đời chứ không phải tự ti, mặc cảm, con vẫn nghĩ mình tài giỏi tuổi trẻ và tài năng của con là đâu phải tự con mà có, tất cả những thứ đó được đổi bằng mồ hôi, nước mắt của mẹ, đổi bằng những gánh vác đã trĩu nặng trên đôi vai của mẹ và những nếp nhăn hằng sâu trên khuôn mặt của mẹ, bằng tất cả những đau thương mà mẹ âm thầm chịu đựng, với mẹ chỉ đơn giản một điều là mong con của mình được hạnh phúc.
Mẹ con nghĩ mình đã đủ to lớn vững chắc trước những giông bảo cuộc đời, những kiêu hãnh tự hào của con khi có được chút thành công nho nhỏ, thật đáng hổ thẹn biết bao giống như “thân trùm bưởi” lớn lên nhờ hút những nhựa sống từ những cây đại thụ, con cũng lớn lên bằng “chất nhựa” sống màu nhiệm của mẹ, con hút công sức, hút tình thương bao la của mẹ, để có thể lớn lên và tỏa sáng, không có mẹ thì tất cả mọi thứ sẽ không còn gía trị, không còn những khúc hát ngọt ngào yêu dấu cho con.
Mẹ vẫn là niềm yêu thương của con nơi con vẫn gục vào mỗi khi giông bão, những lúc mệt mỏi bất an, con lại quay về bên mẹ. Con đã về với miền yêu thương của con để con vẫn còn cảm nhận một điều vô giá,” mẹ là điều vô giá trong con”, về để nhìn lại mẹ, để nắm đôi bàn tay đã in những nếp nhăn cho sự trưởng thành của con cái, và để hôn lên đôi trán mẹ, đôi măt thẩm sâu chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến của mẹ.Mẹ mỗi lần con nhớ mẹ con lại ngắm đôi bàn tay của mình và tự nhủ đây là đôi bàn tay của mẹ, mẹ hiện hữu một cách mầu nhiệm trong con, trong từng tế bào, trong từng hơi thở, trong đôi bàn tay của con, con thấy bóng hình của mẹ, thấy trái tim của mẹ đập từng nhịp yêu thương ấm áp, con thấy nụ cười đẹp dịu hiền của mẹ, khi đôi tay của mẹ ôm con vào lòng con đã hiểu ra rằng mẹ là tất cả trong con. Là tất cả những gì an lanh và đẹp nhât.
Vu lan năm nay con dâng lên mẹ lời tri ân sâu sắc, cảm ơn cuộc đời, cảm ơn đức phật đã mang mẹ tới cho đời con, và cảm ơn mẹ bởi vì đơn giản nhất là mẹ là mẹ của con. Mẹ là tất cả thiện, lành, là yêu thương, là ánh sáng trong con. Xin ngàn lần cảm ơn mẹ.