Những cái bắt tay thật chặt trong ngày gặp mặt, những cuộc hội ngộ bất ngờ mang bao niềm vui, những tâm sự, chia sẻ, những tình cảm thiêng liêng giữa thầy và trò được bày tỏ. Tất cả đã tạo nên một sự khởi đầu ấm áp, xua tan bao mệt mỏi, xóa mờ những nếp nhăn để chúng tôi bước qua một mùa đông đầy tình yêu thương. Đó là tình yêu với học trò, tình đồng nghiệp, tình yêu dành cho mái trường và hơn tất cả là tình yêu với nghề giáo.
Chắc hẳn chúng ta đều đồng ý với nhận định của vĩ nhân: “Nghề giáo là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý” - nghề gắn với sự nghiệp trồng người. Trong chặng đường 40 năm xây dựng và phát triển của trường Tiểu học Dịch Vọng A thân yêu, trong quãng thời gian 33 năm gắn bó với nghề, tôi đã chứng kiến bao sự đổi thay của nhà trường: từ ngôi trường cấp bốn lợp ngói đơn sơ, sân trường luôn ngập nước mỗi khi mưa to, giáo viên và học sinh phải bắc cầu đi vào lớp... đến hôm nay trường đã được đổi thay bằng những tòa nhà cao tầng với trang thiết bị hiện đại. Bao nhiêu năm công tác với nhiều đồng nghiệp và dẫn dắt bao thế hệ học trò, điều tôi luôn tự hào là được gắn bó với các con - những cô cậu học trò đáng yêu nhất, hồn nhiên và vô tư nhất. Chính sự tinh khôi, thông minh và ngộ nghĩnh của các con là hành trang, là động lực, là sợi dây vô hình kết nối những yêu thương, làm chất men cho bài giảng của tôi mỗi giờ lên lớp. Thành công của tôi đơn giản chỉ là cảm thấy hạnh phúc, những điều hạnh phúc nhỏ nhoi. Hạnh phúc chỉ là khi nhìn thấy các con khôn lớn, là khi được thấy các con vui chơi hồn nhiên, là khi các con biết lễ phép, biết vâng lời. Hạnh phúc là khi các con biết biết chia sẻ, biết quan tâm đến nhau. Hạnh phúc là khi nét chữ của các con ngay ngắn, thẳng hàng. Hạnh phúc khi thấy các con biết nỗ lực, biết cố gắng vượt lên chính mình. Hạnh phúc là khi các con biết nhận lỗi và sửa lỗi, hay đơn giản chỉ vì các con mỗi ngày đến lớp chuyên cần.
Chủ tịch Hồ Chí Minh đã từng dạy: “Trẻ em như búp trên cành. Biết ăn ngủ, biết học hành là ngoan”. Có lẽ chúng tôi - những nhà giáo của trường Tiểu học may mắn hơn ai hết là được gắn bó với các con - những mầm non tương lai của đất nước. Ở các con mọi thứ mới chỉ là sự khởi đầu, chúng tôi luôn tự hào là người đặt những viên gạch đầu tiên, phát hiện, bồi dưỡng và ươm mầm cho những ước mơ được bay cao, bay xa của các em trong tương lai. Bên cạnh niềm tự hào là những trọng trách to lớn, bởi vì chúng tôi hiểu được “gốc rễ có vững bền, cành lá mới xum xuê, mới mang lại hoa thơm, trái ngọt, bóng mát cho đời”.
Có những lúc thức khuya, dậy sớm, băn khoăn trăn trở bên những trang giáo án tôi thầm nghĩ: cần phải làm gì khi các con chưa ngoan, nét chữ chưa tròn? Vẫn còn có học sinh chưa tiến bộ, hay có những học sinh một phép tính đơn giản làm mãi không xong. Cũng có lúc tôi cảm thấy nghẹn ngào khi thấy con bị khuyết tật hay mang bệnh nặng… Tất cả điều đó đều được tôi cảm nhận bằng tình yêu của một người làm cha, làm mẹ, một người thầy. Hơn ai hết tôi hiểu mình chính là chỗ dựa tinh thần của các con, của mỗi gia đình, góp phần vì sự bình yên cho xã hội.
Trải qua 33 năm trong nghề dạy học, tôi đã được chia sẻ bao niềm vui của đồng nghiệp rồi được cùng tập thể giáo viên hội hè tụ họp, giao lưu thân mật, tham quan dã ngoại bổ ích hay những buổi liên hoan chan chứa tiếng cười. Cũng có những lúc được chứng kiến nỗi buồn của đồng nghiệp, lòng lại dằn lòng. Dường như với tôi, trường Tiểu học Dịch Vọng A đã trở thành ngôi nhà thứ hai từ lâu lắm rồi. Ở đây, tôi đã được sống trong vòng tay yêu thương và sự ủng hộ hết lòng của đồng nghiệp, của phụ huynh và học sinh. Nơi đây gắn với tuổi thanh xuân với bao tâm huyết, ước mơ và hoài bão. Nơi đây cũng đã làm cho tôi trưởng thành hơn, dạn dày hơn, mạnh mẽ hơn, tự tin và bản lĩnh hơn với những va vấp trong nghề. Cũng tại nơi đây, cho tôi nhiều trải nghiệm lí thú, một nơi đầy ắp tình người trong sáng.
Cùng với sự phát triển của thời đại, xã hội có nhiều thay đổi, những giá trị cuộc sống được đo bằng nhiều thứ khác nhau. Có nhiều nghề trở nên mới mẻ, hay nói một cách thời thượng là “hot”, là có nhiều cơ hội thăng tiến, nghề thầy giáo được đưa lên bàn cân để đo, đong, đếm. Nhiều học sinh giỏi không chọn nghề này để làm bởi những áp lực, những trách nhiệm và trọng trách lớn với gia đình và xã hội. Còn tôi với 33 năm trong nghề dạy học và 31 năm gắn bó với mái trường Tiểu học Dịch Vọng A, cuộc sống và nghề dạy học đã cho tôi nhiều giá trị quí báu, nhưng giá trị chân chính nhất vẫn là tình yêu thương. Nếu như thời gian có quay trở lại, cho tôi chọn lại một nghề để gắn bó, tôi vẫn sẽ ngẩng cao đầu chọn nghề đứng trên bục giảng, để được hát mãi “Bài ca người giáo viên nhân dân”, để tiếp tục khơi dậy và truyền ngọn lửa cho những tâm hồn học sinh yêu dấu – những chủ nhân tương lai của đất nước.
Khi chúng ta đã đặt chân vào nhà trường thì thầy cô có trách nhiệm dạy bảo chúng ta nên người, có nhiều phụ huynh chỉ nghe lời con mình , thấy con mình bị điểm kém là nói do cô giáo không quan tâm nhưng thật ra đâu ai biết rằng nghề nhà giáo là nghề cực khổ nhất, nhưng nhờ sự động viên của đồng nghiệp chúng ta càng quan tâm đến nghề giáo hơn. Ngày đêm suy nghĩ trần trọc có nhưng câu hỏi trong đầu, thức khuya, dậy sớm, băn khoăn trăn trở bên những trang giáo án tôi thầm nghĩ: cần phải làm gì khi các con chưa ngoan, nét chữ chưa tròn? Vẫn còn có học sinh chưa tiến bộ, hay có những học sinh một phép tính đơn giản làm mãi không xong. Có nhưng giáo viên quan tâm đến hoàn của gia đình của học sinh lớp mình