Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Bóng Mây!

Thứ bảy - 11/10/2014 12:25
"Trong những giờ phút đối diện với đau khổ về thân xác hay về tinh thần người mẹ của mình vẫn là chổ dựa bình yên cho mình.
Con đi đâu con về đâu
Cuộc đời của mẹ là câu trả lời
Cho con nỗi nhớ ko lời
Cho con ấm cả chân trời nắng lên
Ngày về tóc mẹ bạc thêm
Mong con chân cứng đá mềm phương xa
Đôi khi nhìn ráng chiều tà
Chừng như thấp thoáng quê nhà nhớ thương
Nhớ thương xin được hát thầm
Lời ru của mẹ ngàn năm mãi còn.
 
Mẹ là nơi an toàn nhất để cho mình quay về. Nếu như có một một điều ước mình cũng sẵn sàng không suy nghĩ là ước cho cha mẹ được bình yên, hạnh phúc. Nhưng mà thưa thật ở trong đây có một số bạn trẻ mãi mãi trong cuộc đời này không thực hiện được ước mơ đó. Không phải ai cũng hạnh phúc như ta đâu. Đi  học về quăng cái cặp dỡ lòng bàn ra là có cơm sẵn ra cho chúng ta ăn, không phải trong cuộc đời này ai cũng có diễm phúc như mấy đứa con để mùa vu lan về đón nhận một đoá hoa đỏ thắm. Mà có rất nhiều bạn trẻ ngậm ngùi cho vết thương lòng của mình. Chợt nhớ tới lời thơ của Xuân Tâm:
 
Năm xưa tôi còn bé
Mẹ tôi đã qua đời
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận kẻ mồ côi
Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi…
Mặc dầu nước mắt chảy là bớt khổ đi rồi
Độ nhỏ tôi không tin
Người thân yêu sẽ mất
Hôm ấy tôi sững sờ
Và nghi ngờ trời đất
Từ nay tôi hết thấy
 Trên trán mẹ hôn con
Những khi tôi phải lòng
Đau lòng mẹ la lại
Kìa nhà ai bên cạnh
Mẹ con vỗ về nhau
Tìm mẹ tôi không thấy
Lúc buồn biết trốn đâu
Hoàng hôn phủ trên đầu
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi biết tôi mất mẹ
Là mất cả bầu trời
 
Nhưng buồn một điều chỉ còn lại những giọt nước mắt xót xa, muộn màng. Tại sao mình lại bất hạnh đến như vậy?  Cuộc đời ban tặng cho mình 1 món quà vĩ đại đó là tấm lòng của người mẹ. Mình ngỗ nghịch cách mấy  mẹ cũng chiều, mình xấu xí cách mấy mẹ cũng thương. Từng miếng ăn từng giấc ngủ từng cây bút từng cuốn vở, thậm chí từng đôi dép từng nụ cười của chúng ta đều gắn liền với tâm tư của người mẹ mà mình lại ko nhận ra, mình không hiểu. Cho đến một  ngày chúng ta chít khăn tang trên đầu thì chúng ta mới cảm thấy mình đã mất tất cả khi mình lê những bước chân nặng nề cùng với lại vành khăn trắng tiễn đưa mẹ về nơi an nghĩ cuối cùng. Cho nên đối với những ai còn hạnh phúc trên cuộc đời còn ở bên cạnh mẹ thì chúng ta hãy thể hiện sự thương yêu của mình đối với mẹ khi mẹ mình còn có thể thấy còn có thể biết. Có thể ngày mai này chúng ta chỉ còn nhớ mẹ chỉ còn thấy mẹ trong những giấc mơ và chúng ta tìm hình ảnh của mẹ trong những ký ức mà thôi. Cha mẹ thương còn thì đó là sự tất yếu nhưng có bao giờ chúng ta đã nói với mẹ là "mẹ ơi con thương mẹ lắm" không?. Chắc là không ít người chưa nói!.  Lỡ mai này mẹ không còn nghe được gì hết thì sao?. MẸ thương con đến như  vậy liệu con có thương mẹ đến như vậy không?" Đã bao giờ ta nhìn kỹ vào dáng đứng của mẹ và để ý từng cử chỉ của mẹ không? hay chỉ biết mẹ ơi lấy bộ đồ cho con, mẹ ơi!
 
Con hết tiền, mẹ ơi dép con đứt chứ có bao giờ hỏi mẹ ơi mẹ có mệt không?, có bao giờ hỏi mẹ ơi mẹ có thèm ăn cái gì không?... Nếu chưa làm ta nên tập làm kẻo mai này không kịp nữa! Không phải là bi quan cho cuộc đời của mình nhưng chúng ta có dám chắc là mai này mình sẽ còn ở bên cạnh mẹ mình. Chúng ta có tin không? chúng ta có biết chắc không?. làm sao mà chắc được. Do đó sự hiện diện của mình trong cuộc đời này và mẹ mình cả hai đều là sự hiện diện nhiệm màu nhất vì chúng ta cần mẹ và mẹ cũng rất cần chúng ta.

Sách giải st

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây