Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

8/3 cũng như 9/3

Thứ hai - 09/03/2015 11:09
Mới sớm hôm nay chị trưởng hội phụ nữ vừa qua nhà thu tiền liên hoan phụ nữ nhân ngày 8 tháng 3. Thôi thì cũng góp vui phong trào với thôn với xã và với thế giới vậy. Chứ tôi biết chắc rằng chẳng thể nào dự được.
Quanh năm vất vả, 365 ngày chẳng có ngày nghỉ, chỉ có đêm là được ngủ chút thôi. Người ta thường nói phận phụ nữ như phận tơ tằm hay phận con tằm nhả tơ,…  thì biết vậy. Hoàn cảnh gia đình, thời buổi kinh tế khó khăn vợ chồng phải làm quần quật mà chẳng đủ sống. Nhà có mấy sào ruộng chỉ làm để có gạo ăn chứ bán thì lỗ nặng, nào là công cày bừa, thuốc trừ sâu, thuốc trừ cỏ, đạo ôn, khô vằn, … phân bón lót, bón thúc, bón đòng, … cuối mùa còn thêm công gặt hái, …. Xem ra một đồng vốn bốn đồng lỗ. Thời gian còn lại phải chạy đôn, chạy đáo làm đủ thứ nghề, buôn thúng bán bưng, trèo non, lội suối, … Chỉ cốt làm sao có tiền cho con ăn học chứ chưa dám nói sắm sửa hay xây dựng gì trong gia đình. Mà chẳng hiểu sao thời bây giờ con cái học hành tốn kém kinh khủng, nào là quần áo, giày dép, sách vở đúng chuẩn, khăn quàng, huy hiệu, … trăm thứ đổ đầu phụ huynh. Lại thêm cái khoản học thêm chẳng kém gì học chính, thậm chí không cần học chính, chỉ cần học thêm thôi là điểm cao, chẳng sợ môn nào rồi. Học chính mà không đi học thêm thì chỉ có thi lại, thi vớt. Mỗi tháng ngót ngét mấy trăm ngàn tiền học thêm, học phí học thêm này cao ngất ngưởng nhưng không “thêm” không được, con cái bị phân biệt đối xử ngay chính trong lớp học, bị đè, bị ép thấy mà tội.
 
Quốc tế phụ nữ  hay phụ nữ quốc tế thì thế nào không biết, chứ tôi đây thì chỉ có phụ nữ làm việc mà thôi. Mà đâu chỉ riêng tôi, cái xóm này hơn nửa là dân nghèo quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Cho nên những ngày lễ, nghỉ chỉ dành cho số gia đình khấm khá mà thôi. Âu đó cũng là cái số, cái kiếp phải cam chịu, thôi thì cố gắng phấn đấu, bán thêm ít mồ hôi nữa vậy cho bằng làng, bằng xóm với người ta.
 
Hôm rồi chồng tôi hỏi: sao em không đi dự liên hoan với họ cho vui. Tôi cười trừ, bởi anh thừa biết tính tôi rồi mà, thà nhịn ăn còn hơn mất thêm mấy chục ngàn. Ngày nào rồi cũng qua, chỉ có cái nghèo, cái khổ nó cứ đeo bám mãi. Thôi thì: Ăn theo thuở ở theo thời, cố gắng lao động cần cù rồi sẽ có ngày được thảnh thơi.
 

Dương Phú

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây